Editor : Hannah
Miệng huyệt ướŧ áŧ lúc đóng lúc mở, chủ động đi hút ƈôи ŧɦịŧ chậm chạp không chịu tiến vào, qυყ đầυ thong thả cắm ở miệng huyệt thọc vào rút ra vài cái, liền đột nhiên toàn căn tiến nhập, ƈôи ŧɦịŧ không màng mị thịt ngăn trở, thẳng tắp mà thao tiến đến nơi sâu nhất.
“Ân a……”
Đường Đường theo bản năng kẹp chặt hậu huyệt, nhuyễn thanh rêи ɾỉ.
Bên trong hậu huyệt ướt mềm, mị thịt mấp máy bao bọc lấy côn ŧɦịŧ, Quý Trường Khanh sảng khoái đến cả sống lưng tê dại, đĩnh động vòng eo, hết sức thao lộng.
Bác sĩ Quý mặc áo blouse trắng, vạt áo theo động tác thao lộng nhẹ nhàng đong đưa, ƈôи ŧɦịŧ thô dài ra ra vào vào bên trong tiểu c̠úc̠ ɦσα đỏ tươi của bệnh nhân Đường Đường, động tác thao lộng vừa sâu vừa tàn nhẫn, hận không thể đem mị thịt non mềm thao hỏng.
“Ân ha…… A…… Ô a a…… Ách”
Đường Đường hai mắt nhắm nghiền, sảng khoái đến mức không ngừng lắc đầu ở trong trạng thái hôn mê, cái miệng nhỏ nhuyễn thanh rêи ɾỉ, làm ƈôи ŧɦịŧ người nghe trướng lớn hơn một vòng.
Quý Trường Khanh hô hấp càng ngày càng nặng, đôi tay của anh bóp chặt vòng eo Đường Đường, tăng thêm lực đạo thao huyệt, hai viên tinh hoàn hung hăng chụp đánh ở trên mông thịt trắng nõn của cậu, tạo nên từng đợt thịt sóng.
Mị thịt điên cuồng mấp máy phân bố dâʍ ɖịƈɦ, Đường Đường ngủ đến vô cùng không an ổn, cảm giác như bị bóng đè vô pháp chạy thoát, kɦoáı ƈảʍ dưới thân một đợt lại một đợt mạnh mẽ, cũng không biết là do hạ thuốc ngủ không nhiều hay do bác sĩ Quý thao quá độc ác, Đường Đường thế nhưng cố sức có thể xốc mí mắt lên.
Trong phòng tối tăm, bác sĩ Quý thân mặc áo blouse trắng thanh tuấn cao tốc mà đĩnh động vòng eo, ƈôи ŧɦịŧ dưới thân giống như cây thương thọc vào rút ra tiểu c̠úc̠ ɦσα.
Theo cơ thể kịch liệt đong đưa, ánh mắt Đường Đường dần dần thanh tỉnh, cậu giật mình nhìn Quý Trường Khanh, nhuyễn thanh lẩm bẩm.
“Ô a…… Quý…… A…… Bác sĩ Quý”
Quý Trường Khanh thở phì phò đối với Đường Đường lộ ra một nụ cười ôn hòa, động tác dưới thân lại không có chút nào tạm dừng, hung hăng nghiền áp điểm mẫn cảm bên trong hậu huyệt.
“Tỉnh?”
“A a a…… Bác sĩ Quý! Không, không cần a a a”
Đường Đường bị thao đến rêи ɾỉ không ngừng, thân thể bị đâm lắc qua lắc lại, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Quý Trường Khanh hung hăng đĩnh động eo hông, thao lộng điểm mẫn cảm, qυყ đầυ cực đại thẳng tắp đánh vào huyệt tâm, cười nhẹ mà nói.
“Đường tiên sinh vì cái gì lại sợ tôi nha? Là bởi vì nhìn ra tôi và anh trai của em là cùng một loại người sao?”
“A a a không cần!”
Tiểu c̠úc̠ ɦσα đột nhiên chặt lại, Đường Đường thét chói tai rơi lệ, cậu sẽ bị nam nhân này chơi chết, tiểu huyệt bị đại ƈôи ŧɦịŧ điên cuồng thao lộng, mị thịt phối hợp bao vây lấy ƈôи ŧɦịŧ thô dài của bác sĩ Quý, tưới lên qυყ đầυ một cổ lại một cổ dâʍ ŧɦủy̠.
“Thao”
Quý Trường Khanh nhịn không được chửi bậy một câu, áo blouse trắng bên hông đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra tung toé tẩm ướt, anh thao vừa mạnh vừa sâu, hai viên tinh hoàn dưới háng bạch bạch bạch chụp đánh lên mông thịt, đại ƈôи ŧɦịŧ nghiền áp điểm mẫn cảm!
Đường Đường rùng mình một cái, c̠úc̠ ɦσα càng lúc càng chặt, cậu thất thanh a một tiếng, tiểu côn ŧɦịŧ khoẻ mạnh kháu khỉnh nhảy lên bắn ra một cỗ lại một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn dính lên cả người bác sĩ Quý.
Sau khi cao trào mị thịt càng chặt đến lợi hại, Quý Trường Khanh sảng khoái hít sâu một hơi, bàn tay to lớn bóp chặt vòng eo Đường Đường, lại một lần nữa dùng ƈôи ŧɦịŧ thọc mở tiểu c̠úc̠ ɦσα chật hẹp, tiếng cơ thể va chạm phanh phanh phanh vang lên ở trong phòng, đại côn ŧᏂịŧ mỗi một lần đều thao đến cực kỳ sâu, hận không thể đem hai viên tinh hoàn căng phồng cũng nhét vào bên trong hưởng thụ.
“Ô…… Bác sĩ Quý a a a…… Cầu, ô, cầu xin anh…… A ách…… Không cần”
Đường Đường không ngừng lắc đầu kêu khóc, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dính đầy nước mắt, đôi tay của cậu bị trói lại không thể động đậy, muốn đẩy bác sĩ Quý ra, nhưng đáng tiếc là không được.
Thời điểm Đường Đường cho rằng cậu sẽ bị bác sĩ Quý thao chết ở trên giường, đột nhiên Quý Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng, qυყ đầυ cực đại hung hăng đâm sâu vào huyệt tâm, côn ŧᏂịŧ thống khoái bắn ra một lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng vào bên trong hậu huyệt .
“A!!”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rót đầy tiểu c̠úc̠ ɦσα, Đường Đường nghẹn ngào thét chói tai, tiểu côn ŧɦịŧ nhảy lên, phun ra chất lỏng tí tách tí tách. Thân thể kịch liệt co rút, miệng huyệt mấp máy “Phụt phụt” trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cuối cùng, cả người Đường Đường xụi lơ ở trên giường, cơ thể không ngừng run run rẩy rẩy.
Bên trong phòng bệnh nồng đậm mùi hương hỗn hợp của tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nưới sát trùng.
Quý Trường Khanh bình ổn hơi thở, rút ƈôи ŧɦịŧ đã nửa mềm ra, một tay đẩy mắt kính, không nhanh không chậm mà lau khô côn ŧᏂịŧ, sửa sang lại quần áo của mình cho tốt, thoạt nhìn áo mũ tương đối chỉnh tề nhìn về phía Đường Đường đang mờ mịt thở dốc ở trên giường, cười ôn nhu nói.
“Đường tiên sinh, cảm ơn đã chiêu đãi.”