Editor : Hannah
Quý Trường Khanh kéo hai chân vô lực của Đường Đường ra, nhìn tiểu cúc hoa phấn nộn bị hai cánh mông đào che giấu, anh rũ con ngươi, đầu ngón tay dính một chút dịch bôi trơn chậm rãi ở miệng huyệt xoa ấn, trong chốc lát miệng huyệt đã vừa mềm vừa ướt, ngón tay mới chen vào bên trong hậu huyệt.
“Ô……”
Dịch bôi trơn lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể, Đường Đường liền cắn môi, khống chế không được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Mấy ngày nay không bị đại ƈôи ŧɦịŧ khai phá hậu huyệt lại chặt chẽ như ban đầu, theo động tác của Quý Trường Khanh dần bắt đầu vui mừng phân bố dâʍ ɖị©ɧ.
Ngón tay Quý Trường Khanh mới vừa đi vào liền cảm nhận được hậu huyệt chặt chẽ giống như xử nữ, anh mặt không đổi sắc dùng hai ngón tay ở nhục huyệt xoa ấn, đùa bỡn, cảm thụ mị thịt mấp máy co bóp dần dần phân bố dâʍ ɖị©ɧ, Quý Trường Khanh có chút khinh thường nghĩ thầm nam nhân kia cũng thật vô dụng a.
Mới vừa coi trọng được một người lại sớm đã bị người khác hẫng tay trên, Quý Trường Khanh trong lòng đè nặng hỏa khí, hai ngón tay đã sớm thoát khỏi phạm vi khiểm soát, hung hăng ở bên trong hậu huyệt nghiền nát, thọc vào rút ra.
“A ha……”
Đường Đường rùng mình cắn chặt môi lộ ra vài tiếng rêи ɾỉ, cậu ngượng ngùng nhắm chặt đôi mắt có chút ướŧ áŧ, bất động thanh sắc dùng tiểu huyệt da^ʍ mĩ chủ động đón ý hùa theo động tác thọc vào rút ra của Quý Trường Khanh, hậu huyệt đã sớm bị Kỳ Dục khai phá đến dâʍ đãиɠ chủ động liếʍ ʍúŧ dị vật xa lạ.
Tiếng nước phụt phụt vang lên, dâʍ ŧɦủy̠ một cổ lại một cổ theo ngón tay bác sĩ Quý tẩm ướt cái chăn mỏng trên giường bệnh.
Quý Trường Khanh hô hấp càng ngày càng nặng, mặt ngoài vẫn nghiêm trang ôn thanh nói:
“Đường tiên sinh, cậu nên nhẫn nại một chút, hiện tại sẽ bắt đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ tuyến tiền liệt của cậu.”
Lời còn chưa dứt, ngón tay rất có kỹ xảo liền đâm sâu một cái, phá vỡ mị thịt dâʍ đãиɠ, phụt một tiếng, thẳng tắp đâm vào điểm mẫn cảm.
“Ân ha, a a a……”
Đường Đường thanh âm có chút nghẹn ngào, khống chế không được kêu lớn tiếng, kɦoáı ƈảʍ mạnh mẽ ập đến làn tràn ra khắp cơ thể, mị thịt da^ʍ mĩ rùng mình kẹp chặt, hốc mắt Đường Đường tràn ra nước mắt, đôi tay gắt gao nắm chặt ga giường.
Quá suиɠ sướиɠ quá sảng khoái, Đường ảnh đế thiếu chút nữa bị hai ngón tay đưa lên cao trào, hậu huyệt kêu gào khát khao ƈôи ŧɦịŧ lớn đến ngăn ngứa, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ cảm thấy thẹn đến nghẹn ngào.
“Được…… Ô ân…… Được chưa? Y, bác sĩ”
Quý Trường Khanh chỉ cảm thấy một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung toé ở trên tay anh, anh híp mắt, ánh mắt hơi tối đi, tính tình tốt nói:
“Chờ một chút, sẽ nhanh thôi.”
Hai ngón tay không màng đến sự xin tha của Đường Đường lại một lần nữa va chạm tuyến tiền liệt nhanh chóng moi đào.
“Ha ân……”
Hai viên tinh hoàn mượt mà xinh đẹp, tiểu côn ŧɦịŧ cũng phấn phấn nộn nộn không có một cọng lông, qυყ đầυ khoẻ mạnh kháu khỉnh từ đỉnh chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Quý Trường Khanh bị cảnh tượng kinh diễm này hấp dẫn toàn bộ tầm mắt, anh ho nhẹ một cái có chút khô khát, hầu kết nhịn không được lăn lộn. Ngón tay không hề khách khí, đầu ngón tay linh hoạt ở bên trong hậu huyệt moi đào cọ xát, mỗi một lần đều có thể kích khởi ra kɦoáı ƈảʍ điện lưu.
Đường Đường nhắm chặt đôi mắt, sướиɠ đến muốn thét chói tai, hận không thể chủ động móc ra ƈôи ŧɦịŧ thô dài của bác sĩ Quý, làm nó hung hăng cắm vào huyệt da^ʍ của cậu.
Đường Đường nhắm mắt lại khóe mắt có chút ướŧ áŧ, đuôi mắt đỏ lên, đôi môi bị cắn đến hồng nhuận hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng cùng đầu lưỡi màu đỏ tươi, nhỏ giọng thở hổn hển.
Hai chân của Đường Đường mở rộng, tiểu kê kê xinh đẹp thẳng tắp chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hậu huyệt phía sau chủ động liếʍ ʍúŧ ngón tay đang đeo găng tay, theo động tác thọc vào rút ra không ngừng phun ra dâʍ ŧɦủy̠ phụt phụt phụt tung toé trên ga giường.
Quý Trường Khanh con ngươi dị thường u ám, muốn kết thúc nhanh một chút, không thì anh không thể kiềm chế được thú tính sắp bùng nổ của mình.
“A a a a……”
Bác sĩ Quý không màng thịt ruột ngăn trở, đầu ngón tay linh hoạt không chút khách khí nghiền áp điểm mẫn cảm ở phía trước hung hăng dạo qua một vòng. Đường Đường cao giọng kêu rên, tiểu côn ŧɦịŧ run rẩy phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ màu trắng ngà, vài giọt bắn lên khuôn mặt văn nhã tuấn dật của Quý Trường Khanh, hậu huyệt phía sau bỗng nhiên chặt lại, rùng mình mà phun ra tung toé một cổ lại một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.
Cậu bị ngón tay của bác sĩ Quý làm đến cao trào……
Đường Đường xụi lơ ở trên giường, mở to đôi mắt, con ngươi lấp lánh ánh mắt nhưng không chảy xuống, cậu thở hổn hển nhìn về phía bác sĩ Quý đang cởi găng tay, khuôn mặt phong thần tuấn dật kia còn dính vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu cảm thấy thẹn mà nói lắp.
“Đối…… Đối, không dậy nổi.”
Quý Trường Khanh lau đi vài giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ dâʍ ɭσạи, đẩy mắt kính, cảm thấy Đường Đường đang thẹn đến sắp chui xuống phía dưới giường liền cười cười, anh lấy khăn tay màu trắng lau khô mặt, lại tận chức tận trách thu thập giường bệnh, mở cửa sổ ra để thông gió.
Nhìn thái độ bằng phẳng của Quý Trường Khanh, Đường Đường cũng dần dần thả lỏng tinh thần, có chút ngượng ngùng cùng bác sĩ Quý nói chuyện phiếm.
Quý Trường Khanh làm người hài hước, cách nói năng thân sĩ văn nhã, là một đối tượng tâm sự thực tốt, anh sẽ săn sóc đưa ra đề tài, làm sinh động không khí, hơn nữa giọng nói trong sáng ôn nhu, càng làm người ta có thể thả lỏng.