Editor : Hannah
“Tới, ngài nếm thử xem có hợp hay không.”
Đường Niệm đem bát mì nóng hôi hổi đặt ở trước mắt Kỳ Dục, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ nhu tình nhìn anh.
Tâm tình Kỳ Dục thực tốt, nên nể tình ăn một chút.
Nam nhân trước mắt tướng mạo anh tuấn, ngũ quan thâm thúy mê người, làm cho Đường Niệm động tâm nhất chính là khí tràng mạnh mẽ vương giả của anh, động tác nhấc tay nhấc chân ưu nhã mê người, làm cho người khác mặt đỏ tim đập khó có thể hô hấp.
Đường Niệm tim đập đến lợi hại, hắn liếʍ liếʍ đôi môi khô khô, nhẹ giọng nói:
“Kỳ tiên sinh, buổi sáng ngày mai em có một buổi biểu diễn, ngài có thể tới tham dự không?”
Giọng nói tạm dừng, Đường Niệm nửa rũ lông mi, ôn nhu cẩn thận nói:
“Buổi biểu diễn giữa trưa liền kết thúc, buổi chiều…… Vừa lúc có thể mang theo Đường Đường đi mua quần áo.”
“Có thể”
Kỳ Dục buông đũa, cầm lấy khăn ăn lau lau miệng, thanh âm trầm thấp dễ nghe: “ Tôi ăn xong rồi, cậu cứ tự nhiên.”
Đường Niệm nhìn theo bóng lưng Kỳ Dục rời đi, ánh mắt hơi âm trầm, ở trong lòng thầm cân nhắc nên làm thế nào để người này sớm biến thành nam nhân của mình, đêm dài lắm mộng……
Người đứng bên cạnh Kỳ Dục chỉ có thể là Đường Niệm hắn, tuyệt đối không thể là bất cứ ai khác!
Thành phố J nghênh đón một cơn mưa lớn, mây đen giăng đầy trời, mưa to xối xả, trên đường chật kín xe cộ, càng làm người ta thêm bực bội.
Tích —— tích ——
Có tài xế tính tình nóng nảy hùng hùng hổ hổ ấn kèn, hạt mưa lớn bùm bùm rơi xuống nện vào cửa kính, giọt nước bắn tung tóe.
8:30 . Đồng hồ vang lên một lần lại một lần rồi lại an tĩnh.
Tiếng sấm vang ầm trời, không khí trong phòng ngủ mạc danh có chút áp lực, thiếu niên nguyên bản sớm nên thức dậy hiện tại cơ thể lại mềm mại cuộn tròn ở trong chăn.
Đường Đường nhắm chặt đôi mắt, gương mặt hồng hồng không quá bình thường, hai mày xinh đẹp gắt gao nhăn lại, cánh môi khô khốc, cái miệng nhỏ lầm bầm không ngừng cầu xin thứ gì, như đang bị bóng đè mãi không thể thoát ra, nghẹn ngào khóc lóc nỉ non.
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, bên trong trước sau không có người trả lời, người gõ cửa có chút nóng nảy, thanh âm bên ngoài ồn ào một hồi, sau đó truyền đến thanh âm cửa phòng bị mở ra.
“Đường Đường……”
Người tiến vào chính là Kỳ Dục, thanh âm thực nhẹ kêu tên của cậu, Kỳ Dục dần dần đi đến, trên người anh có một mùi hương tùng bách thoang thoảng làm người an tâm.
Một bên giường hơi lún xuống, có người ngồi xuống, Đường Đường mơ hồ cảm thấy có một bàn tay to lớn sờ sờ cái trán của cậu.
“Sao lại nóng như vậy? Đi, gọi bác sĩ, kêu hắn tới một chuyến.” Kỳ Dục sắc mặt biến đổi, cau mày thấp giọng phân phó.
“ Vâng tiên sinh, bất quá……” Người hầu dừng một chút, có chút chần chờ nói.
“Đường Niệm tiên sinh vừa mới gọi điện thoại tới, nói buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi………”
Lạnh…… Thật lạnh……
Hai chân có chút đau nhói, tiếng sấm ngoài cửa sổ ầm ầm, Đường Đường nhắm mắt lại, giống như lại về tới năm ấy.
Sau khi hai chân bị hỏng cậu đành từ bỏ vũ đạo, đổi thành Đường Niệm tiến đoàn bồi dưỡng, bạn bè sôi nổi tới thăm bệnh, nói chờ cậu trở về cùng nhau biểu diễn, ba mẹ tuy rằng thương tâm nhưng vẫn an ủi cậu, nói cậu nhất định sẽ trở lại sân khấu một lần nữa .
Lại qua một năm, kinh tế trong nhà không thể đồng thời duy trì việc học vũ đạo của anh trai cùng tiền thuốc men của cậu, ba mẹ suy tư một đêm, quyết định từ bỏ việc trị liệu cho cậu, hơn nữa cũng để cho cậu tạm nghỉ học ở nhà.
Theo thời gian trôi đi, bạn bè ban đầu của cậu dần biến thành bạn bè của anh trai.
Đường Niệm rất ưu tú, Đường Niệm siêu tốt, Đường Niệm lại được lão sư khen ngợi.
…… Sau đó dần dần, bọn họ rốt cuộc cũng không còn quan tâm đến cậu nữa, không hề tới thăm lại từ “Trong miệng” Đường Niệm nhận định rằng đứa nhỏ bị liệt hai chân kia tâm tình âm trầm, luôn kéo chân sau anh trai.
……
Đường Đường ngồi trên xe lăn cũ nát, ở trong phòng ngủ nhỏ hẹp nghe cha mẹ ca ngợi anh trai ở trong phòng khách, nghe giọng nói ôn nhu của anh trai.
Cậu muốn, hỏi cha mẹ thật sự không biết hai chân của cậu là bị ai làm hại sao? Bọn họ còn nhớ đến đứa con trai này hay không?
Nhớ tới khi cậu đối mặt với cha mẹ, họ luôn mang theo bộ dạng xấu hổ áy náy cùng tránh né, Đường Đường nhìn ánh sáng xuyên qua khe cửa ở trên sàn nhà, con ngươi đã từng lấp lánh như sao trời lộng lẫy nay tràn đầy xám xịt.
Tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn anh trai……
Không có ai yêu cậu……
Không có ai……
“Tôi nói mau đi gọi bác sĩ.”
Kỳ Dục không vui thấp giọng quát lớn, thanh âm này lại giống như cọng rơm cứu mạng lôi kéo Đường Đường đang lâm vào bóng tối trở lại.
Người hầu liên tục đáp ứng, chạy nhanh xuống lâu đi gọi điện thoại.
……
Kỳ Dục lạnh mặt nhíu chặt hai mày, người hầu đi khuất rồi, mới bỏ dép lê leo lên giường đem Đường Đường đang ngủ đến không an ổn thật cẩn thận mà ôm vào trong ngực, một chút lại một chút vỗ về sống lưng, thanh âm ôn nhu, chậm rãi dỗ dành.
“Không sợ…… Không sợ……”