Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 2 - Chương 9: Trêu đùa

Editor : Hannah

Đường Đường ở trong đầu nghĩ, lại không biết Kỳ Dục nhìn thấy bé Đường đáng thương ngồi ở trên xe lăn không rên một tiếng, dáng người gầy yếu, không có giải thích, không có hy vọng, không để tâm đến bất cứ thứ gì, đã nhận định chính mình là phế vật.

Kỳ Dục nhíu nhíu mày, không biết vì cái gì trong lòng cực kỳ khó chịu, anh buông thìa cháo, nhàn nhạt nói:

“Được rồi, có một số việc qua rồi thì cho qua đi, ngày mai tôi nghỉ ngơi, mang hai người đi mua quần áo cùng đồ dùng.”

Đường Niệm thần sắc cứng đờ, sau một lúc lâu mới khô khốc nói.

“Không……”

Hắn định cự tuyệt, nhưng còn chưa nói xong đã thấy Kỳ Dục liếc mắt nhìn qua, yết hầu nghẹn lại, một lần nữa nói:

“Vậy được…… phiền toái thêm cho ngài thêm .”

Đường Đường còn chưa kịp kinh ngạc vì bất thình lình được đi mua sắm, liền cảm giác được sự ấm áp trên tay.

Cậu hơi hơi cúi đầu, thấy bàn tay to khô nóng của Kỳ Dục ở dưới bàn ăn duỗi qua trấn an vỗ vỗ bàn tay đặt ở trên đùi của cậu, vừa nhấc đầu, liền trực tiếp đối diện với ánh mắt an ủi của đối phương.

Đường Đường ngoài mặt làm bộ sợ hãi rụt rụt tay về, né tránh sự đυ.ng chạm, trên thực tế đang nghĩ thầm, lão này không biết lại đang bổ não cái gì a.

Cảm giác được vật nhỏ run run né tránh anh đυ.ng vào, khóe miệng Kỳ Dục khẽ giật giật, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc uống cháo, tay phải càng thêm ác liệt bắt lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh, vuốt ve bàn tay trơn mềm một tấc lại một tấc niết lộng thưởng thức.

Cánh tay Đường Đường cứng đờ múc cháo, có chút sợ hãi nhìn anh trai đang ưu nhã khéo léo ăn bữa sáng, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Thấy cậu sợ hãi đến bàn tay đều run rẩy như vậy, Kỳ Dục đột nhiên lại có chút ác ý muốn trêu đùa, anh buông tay cậu ra, nhìn bàn tay vừa mới được buông ra đã nhanh chóng trốn đi, nhẹ nhàng cong cong môi, bàn tay lại chậm rãi sờ soạng giữa hai chân Đường Đường……

Đường Đường hoảng sợ, cậu không dám phát ra tiếng động lớn để anh trai phát hiện bạn trai của hắn đang sàm sỡ cậu, chỉ có thể sợ hãi nhẹ nhàng giãy giụa, lại không thay đổi được gì, bàn tay to này còn không khách khí kéo mở quần của cậu, từ trong qυầи ɭóŧ lấy ra tiểu ƈôи ŧɦịŧ mềm oặt, giống như đang cầm món đồ chơi yêu thích thưởng thức xoa nắn.

Một cái tay của Kỳ Dục làm như không có gì cầm thìa quấy cháo, một cái tay khác thường thường nhẹ nhàng xoa nắn tiểu côn ŧᏂịŧ, anh cũng không muốn cho Đường Đường thoải mái, chỉ thích nhìn thấy khuôn mặt nhỏ một mặt đầy sợ hãi một mặt lại khống chế không được lâm vào kɧoáı ©ảʍ thông đồng với “Bạn trai” của anh trai, ác liệt đến mức tận cùng.

……

Trên bàn cơm, Đường Niệm nhìn Kỳ Dục liên tục quấy cháo, rồi lại không ăn một ngụm, nhịn không được buông đồ ăn xuống, ôn nhu hỏi anh:

“Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp sao?”

Như là nghĩ tới cái gì, Kỳ Dục nâng nâng mí mắt, khuôn mặt anh tuấn tỏ ra hơi khó xử. “Không có việc gì, chính là đột nhiên muốn ăn mì do cậu làm.”

Đường Niệm tim đập thình thịnh, hắn cười cười, thanh âm như có thể véo ra nước. “ Được thôi, hiện tại thời gian còn sớm, ngài cứ từ từ, em sẽ đi nấu cho ngài.”

Kỳ Dục ánh mắt loé lên, nhợt nhạt cong môi, ôn thanh nói: “Ân, Làm nhiều một chút.”

Đường Niệm có chút đỏ mặt, gật gật đầu đứng dậy đi vào nhà bếp.

Bàn ăn chỉ còn lại có Kỳ Dục cùng Đường Đường, không khí dần dần kỳ quái, bàn tay cầm thìa của Đường Đường hơi hơi run rẩy, bởi vì khi Kỳ Dục nói chuyện với Đường Niệm động tác cũng không có dừng lại, thậm chí cậu có thể cảm giác được vết chai mỏng ở lòng bàn tay của Kỳ Dục cọ xát làm côn ŧᏂịŧ có chút ngứa.

“Kỳ…… Kỳ tiên sinh,” Đường Đường thanh âm rung động, gian nan nói: “Xin, xin ngài buông ra……”

Ánh mắt Kỳ Dục cực nóng, anh dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn cậu, một lát sau, Kỳ Dục đột nhiên tiến lên, đem Đường Đường ôm lên đùi mình.

“A……”

Đường Đường bị dọa đến nhỏ giọng kêu lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh, sau đó bịp miệng lại.

Kỳ thật cho dù không che miệng Đường Đường cũng không dám la lớn tiếng, bởi vì cậu biết, vô luận có phải do cậu chủ động hay không, Đường Niệm đều sẽ cho rằng chính cậu câu dẫn Kỳ Dục, cậu quá sợ hãi, cái gì cũng không dám làm, chỉ có thể nhỏ giọng khóc lóc cầu xin.

Kỳ Dục lưu loát đem quần của cậu kéo xuống, một tay cởi bỏ đai lưng của mình, sau đó lấy ngón tay chậm rãi khuếch trương hậu huyệt sưng đỏ, cúi xuống hôn cắn lên lỗ tai cậu khàn khàn nói.

“Bảo bối nhi, anh trai em sẽ nhanh chóng chở lại, chúng ta tốc chiến tốc thắng được không? Ân?”

Giọng nói của anh đè rất thấp, cảm giác thân mật giống như những đôi đang yêu nhau.

Ngón tay chen vào bên trong hậu huyệt, cảm giác tê dại mang theo đau đớn thổi quét toàn thân, Đường Đường bị Kỳ Dục vòng tay chặt chẽ ôm vào trong ngực, thân mình run rẩy rớt nước mắt.