Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 2 - Chương 4: Bôi thuốc

Editor : Hannah

Chờ đến khi trên lầu truyền đến âm thanh mở cửa, Đường Niệm mới buông đũa xuống, hắn từ trước đến nay đều hiểu rõ khí chất ôn nhu trên người mình có bao nhiêu hấp dẫn, cho nên cố ý làm cho biểu tình của mình càng thêm nhu hòa, làm bộ " vì em trai cái gì cũng đều có thể làm ’, cười khổ mang theo vài phần ám chỉ ái muội.

“Cảm ơn Kỳ tiên sinh đã thay em trả nợ, còn thanh toán tiền thuốc men cho Đường Đường, em sẽ dựa theo ước định lúc trước hầu hạ ngài thật tốt.”

Kỳ Dục chậm rãi quấy cái thìa trong tay, anh không phải không nghe ra ý tứ của Đường Niệm, nhưng anh lại không có cái tâm tư kia, ngược lại có chút thất thần, đang nghĩ cách xem làm thế nào để có thể ăn sạch sẽ tiểu miêu kia, đem cậu biến thành người của mình?

Mèo con rất cảnh giác với người xung quanh, nhưng lại không thể không đối với người vươn tay ra giúp đỡ đáp lại, thậm chí cuối cùng còn sẽ lộ ra nội tâm mềm mại của mình, dùng đầu lưỡi nhỏ liếʍ ɭáρ bàn tay của anh, nghĩ thôi đã khiến cho Kỳ Dục kích động gấp không chờ nổi.

………

Thời gian không còn sớm, Kỳ Dục chuẩn bị phòng ngủ cho Đường Đường rất lớn, nhưng bởi vì chủ nhân phòng ngủ không có nhiều đồ vật, nên nhìn có chút trống trải.

Đường Đường sớm đã tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ màu vàng ấm áp, cậu ngồi xe lăn cầm một bộ quần áo ngủ đi vào phòng tắm, phí thật lớn sức lực mới có thể tắm rửa xong, lại thở hổn hển mặc quần áo vào.

Nhưng còn chưa có mặc xong, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cộc cộc.

Đường Đường dừng một chút, nhìn cửa nhỏ giọng hỏi: “Là ai?”

Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, sau đó lại truyền đến một giọng nói từ tính dễ nghe.

“ Là anh, mở cửa.”

Đường Đường vuốt vuốt lông mi, nhanh như vậy đã tới rồi? Cậu còn tưởng rằng ít nhất phải đợi đến hai ba ngày cơ.

Thu liễm thần sắc, Đường Đường không mở cửa, có chút thật cẩn thận hỏi anh:

“Kỳ tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?”

“Em bị dị ứng, anh tới giúp em bôi thuốc.”

Ngoài cửa Kỳ Dục sắc mặt như thường, anh không chờ Đường Đường cự tuyệt lại tiếp tục bồi thêm một câu.

“Đừng làm cho anh trai của em lo lắng.”

Bên trong cánh cửa hoàn toàn không có động tĩnh, bất quá Kỳ Dục cũng không lo lắng, ngược lại không đến mấy phút sau cánh cửa phòng ngủ cũng được mở ra.

Kỳ Dục cong cong đôi môi, nhìn vào.

Trong phòng có chút tối, Đường Đường đã thay áo ngủ, cứng đờ thân mình ngồi ở trên xe lăn, cậu mới vừa tắm xong, cúc áo ngủ cài vội vàng có chút lộn xộn, tóc đen hơi ướt, môi hồng răng trắng, ngay cả mùi thơm trên cơ thể cậu cũng câu dẫn người ta phạm tội.

Kỳ Dục ánh mắt tồi sầm, yết hầu bất động thanh sắc lăn lộn lên xuống.

Đường Đường nhìn về phía cửa phòng, cứng đờ thân mình một lúc, sau đó mới mời anh vào phòng, nhỏ giọng nói:

“Làm phiền ngài.”

Kỳ Dục vào phòng đóng cửa lại khiến cho căn phòng càng thêm tối hơn, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy rõ, nhưng hai người ở bên nhau lại có vẻ có chút ái muội.

Đường Đường xấu hổ, nói: “Em đi mở đèn” Dứt lời, liền chuyển động xe lăn đi bật đèn.

“Không cần,” Kỳ Dục ngăn cậu lại, nhìn về phía gường ở phía không xa, lại hỏi:

“Em để tôi giúp đỡ không?”

Đường Đường biết anh đang nói cái gì, cậu siết chặt tay, giọng nói nhỏ như muỗi.

“Cảm ơn, em có thể tự mình……”

Thấy cậu kiên trì Kỳ Dục cũng không miễn cưỡng, anh cầm thuốc mỡ đọc cách sử dụng cho Đường Đường, trong chốc lát thanh âm mang theo chút giọng mũi mềm mại nho nhỏ truyền tới từ phía sau.

“Có thể.”

Kỳ Dục quay đầu lại, thân thể nhỏ bé ở trên giường lớn giống như chuẩn bị hiến tế cho ác ma, mà bản thân cậu lại không biết bản thân mình là con mồi.

Cơ thể Đường Đường rất xinh đẹp, chính là có chút gầy, vòng eo rất nhỏ, đôi chân mặc dù không thể cử động nhưng rất thon dài, sống lưng cùng xương bướm đều đẹp đến quá mức, làn da trắng nõn mềm mịn trên đó còn rải rác những vết đỏ.

Kỳ Dục âm thầm hít vào một hơi, ỷ vào Đường Đường đang quay lưng lại không nhìn thấy, liền không hề áp chế du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của mình, anh ngồi xuống mép giường, dùng ngón tay lấy thuốc mỡ, quang minh chính đại vuốt ve làn da của cậu.

Trong nháy mắt khi ngón tay có chút lành lạnh của Kỳ Dục chạm vào làn da của cậu, cả người Đường Đường liền cứng đờ nằm ở trên giường.

Động tác của anh thực nhẹ, đầu ngón tay chậm rãi bôi thuốc mỡ lên trên vệt đỏ, Kỳ Dục không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại động tác, dần dần, Đường Đường liền thả lỏng cơ thể.

Cơ thể cao lớn của Kỳ Dục ẩn mình trong bóng đêm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh một tấc lại một tấc vuốt ve những vệt đỏ, con ngươi càng ngày càng tối lấp loé tìиɦ ɖu͙ƈ ở bên trong, hành động dần dần không đứng đắn mang theo vài phần ái muội.

Đột nhiên, người ở phía sau đình chỉ động tác.

“Xong, xong rồi…… Ô……”

Đường Đường còn chưa nói xong liền trừng lớn hai mắt to tròn, trên người đột nhiên truyền đến một độ ấm khác, cậu bị người ở phía sau ôm vào trong ngực, nam nhân như dã thú cắn lên trên cái cổ trắng nõn của Đường Đường.

Hơi thở cực nóng phun ở trên cổ Đường Đường, môi lưỡi ôn nhu ướŧ áŧ dùng sức liếʍ ʍúŧ da thịt, “Ba” một tiếng, làm Đường Đường sợ phát ngốc.