Editor : Hannah
“Cổ bị làm sao vậy?.”
Kỳ Dục rũ mắt, tầm mắt đảo qua cái cổ trắng nõn của Đường Đường, lại âm thầm nhìn về phía vòng eo nhỏ thon thon một tay cũng có thể ôm hết, hỏi cậu.
Giọng nói tràn đầy từ tính làm Đường Đường cứng đờ cả người, sau một lúc lâu, cậu mới nhỏ giọng nói:
“Quả táo, dị ứng.”
Kỳ Dục nhìn thoáng qua quả táo đang bắt đầu oxy hoá , tầm mắt lại không dấu vết quét qua Đường Niệm, giống như ngộ ra được điều gì.
Trong nháy mắt khi Đường Niệm nghe thấy Kỳ Dục hỏi chuyện sắc mặt liền cực kỳ khó coi, lại cố gắng trấn an trong lòng ôn nhu nói.
“Thực xin lỗi Đường Đường, anh đã quên em không thể ăn táo.”
Đường Đường thưa dạ lắc đầu, không đáp lời.
Trong nguyên tác nguyên chủ dị ứng nghiêm trọng, thậm chí nói cũng không nói được, sau khi Kỳ Dục rời khỏi, vai chính thụ lại thiết kế sự kiện trùng hợp làm khuôn mặt của nguyên chủ bị huỷ.
……
Kỳ Dục trầm mặc, thanh âm như đàn cello, từ tính dễ nghe:
“Nếu em trai của cậu vết thương còn chưa tốt, vậy đem em ấy về nhà ở đi, như vậy cũng dễ dàng chăm sóc, ở bệnh viện cũng không ai chiếu cố em ấy.”
“Không!”
Đường Niệm sắc mặt khó coi, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng mới vừa nói một chữ liền lập tức phản ứng lại, ôn thanh nói:
“ Ý em là…… Như vậy quá phiền toái đến ngài rồi, ngài đã giúp em trả sạch nợ, còn giúp Đường Đường tiền thuốc men, vậy là đã đủ rồi.”
Giọng nói của hắn mềm nhẹ, chậm rãi ám chỉ với Kỳ Dục, anh giúp hắn như vậy đã là đủ rồi, không cần uổng công quan tâm đến Đường Đường, hắn vẫn sẽ nghe lời làm theo ước định.
Kỳ Dục có chút kinh ngạc nhìn hắn, ý vị không rõ, “ Cậu không phải lo lắng nhất cho em trai nhỏ này sao? Hay là……”
Anh nheo đôi mắt lại, ngữ khí chợt nguy hiểm, “ Cậu lừa gạt tôi sao?”
Đường Niệm trong lòng cả kinh, áp xuống sự hoảng sợ, cười gượng đáp lời, “Sao có thể, hai chân Đường Đường không tiện, em sợ em ấy làm sai việc gì chọc ngài tức giận.”
Ở trong ánh mắt mơ hồ tìm tòi nghiên cứu của Kỳ Dục, Đường Niệm trên mặt treo nụ cười, bàn tay lại gắt gao nắm chặt.
Hắn hối hận, lúc trước khi Đường Đường bị chủ nợ đánh ngộ thương phải đưa vào bệnh viện, Đường Niệm vốn dĩ không nghĩ quản, nhưng cơ hội thật sự quá tốt, vì để cho Kỳ Dục xem trọng hắn hơn, hắn mới lấy chuyện này làm ngụy trang, làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng để Kỳ Dục bao dưỡng.
Mấy ngày nay hắn luôn làm bộ không có tâm trạng cùng Kỳ Dục lên giường, bởi vì mỗi ngày đều phải giả làm một người anh trai ôn nhu lo lắng cho em trai của mình, vốn định làm cho Kỳ Dục thương tiếc hắn, ai ngờ đến Kỳ Dục vậy mà lại nổi lên ý định đi thăm bệnh, còn muốn mang Đường Đường về Kỳ gia.
Kỳ Dục thu tầm mắt, nhàn nhạt nói, “ Tôi cũng sẽ không vô lý như vậy, đến ở cùng không phải cũng tiện cho cậu chăm sóc hơn sao."
Anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý, nói: “Đem xe lăn hiện đại nhất mới nghiên cứu đến đây.”
Trợ lý gật đầu đồng ý, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đường Đường ngồi ở trên giường, thật cẩn thận, trộm nhìn về phía nam nhân có thể làm cho anh trai sợ hãi, kết quả mới vừa nhìn lại vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
Đường Đường sợ tới mức giật mình một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn tiếp.
Hiện tại trong đầu Đường Niệm đều là hối hận, phiền lòng đứng ở phía sau không biết suy nghĩ cái gì.
Kỳ Dục nhìn bộ dạng hoang mang rối loạn của bé con này, nhịn không được cười khẽ.
Đêm tối như mực, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Ở bệnh viện lấy thuốc bôi dị ứng, sau đó Đường Đường liền thu dọn đồ đạc tới Kỳ gia, cũng đã tới giờ cơm chiều rồi.
Trong nhà a di đem cơm bưng lên bàn ăn, rồi lại an tĩnh lui xuống.
Bàn ăn đá cẩm thạch phong cách Bắc Âu trên phóng có cơm canh kiểu Trung Quốc, Kỳ Dục ngồi xuống ở vị trí chủ gia, mà Đường Đường cùng Đường Niệm lại tách ra ngồi ở hai bên trái phải, nhà ăn không có ai nói chuyện, chỉ có âm thanh ngẫu nhiên của chén đũa va chạm vào nhau.
Đường Đường thân hình đơn bạc, nhiều năm không thấy ánh mặt trời sắc thái có chút tái nhợt, lúc này an tĩnh ngồi ở trên xe lăn tân tiến của tập đoàn Kỳ thị nghiên cứu phát minh, chỉ tập trung ăn cơm, ngay cả gắp thức ăn cũng đều chỉ gắp đồ ở gần, thanh âm vừa nhẹ vừa nhỏ, làm người ta đau lòng cực kỳ. Thậm chí còn làm người ta suy đoán nếu hơi có gió thổi cỏ lay, đều có thể dọa sợ tiểu miêu này chạy đi mất.
Kỳ Dục vô thanh vô tức nhìn nhiều vài lần, dùng đũa gắp miếng xương sườn để vào trong bát cậu, nói:
“Ăn nhiều thịt một chút, về sau cứ coi đây chính là nhà của mình, đừng ngại.”
Chiếc đũa cùng cái bát va chạm vào nhau phát ra thanh âm nho nhỏ, Đường Đường dừng động tác ăn cơm, hơi giật mình ngẩng đầu nhìn miếng sườn thơm thơm ngon ngon trước mặt, không có nói gì.
Kỳ Dục lấy đồ ăn cho cậu xong, lại ưu nhã tiếp tục ăn cơm, động tác lưu loát giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
Mà bên kia bàn ăn, Đường Niệm cánh tay đang múc canh hơi hơi cứng đờ, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục múc canh, rồi đặt ở trước mặt Kỳ Dục, ôn thanh nói:
“Hôm nay dì Trần làm canh rất không tồi, ngài nếm thử đi.”
Nghe được giọng nói chuyện ôn nhu của Đường Niệm, Đường Đường mới hoàn hồn, hai ba đũa liền ăn xong bát cơm, sau đó thưa dạ mà nói:
“Tôi, tôi ăn xong rồi.”
Nói xong, liền ấn cái nút ở trên xe lăn đi đến thang máy lên lầu hai, bóng dáng vội vàng có chút hốt hoảng rời khỏi.
Trong bát sứ màu trắng tinh xảo, miếng sườn chua ngọt màu đỏ trạch mê người không có người động, vẫn như cũ an an tĩnh tĩnh đặt ở nơi đó.