Editor : Hannah
Đường Đường giãy giụa muốn tránh thoát khỏi cái ôm đầy bá đạo này, lại bị Kỳ Dục gắt gao ôm chặt lấy, còn thấp giọng cười cười.
Anh nói: “Bảo bối nhi, thời điểm em cho anh tiến vào phòng không phải đã hiểu rõ ý định của anh rồi sao?”
Lỗ tai Đường Đường bị anh thổi khí có chút ngứa ngáy, cơ thể lại bắt đầu khó chịu, nhưng vẫn dựa theo thiết lập nhân vật làm bộ hoảng sợ giãy giụa:
“Không, không phải”
Khuôn mặt nhỏ của Đường Đường dán ở trên gối, sợ tới mức nước mắt rơi bùm bùm, thanh âm khóc nức nở ách ý nói.
“Kỳ tiên sinh, đừng…… anh trai …… Không thể”
Kỳ Dục đem cậu lật ngửa lại, ánh mắt nhìn chăm chú khóe mắt ửng đỏ của Đường Đường, con ngươi long lanh ánh nước, trong lòng lại càng thêm ngứa ngáy. Anh cười cười, khuôn mặt anh tuấn càng thêm soái khí.
“Ủy khuất như vậy a…… Chính là, anh bị em câu dẫn đến phát hỏa, làm sao bây giờ nha?”
Vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu xuống dưới đũng quần đã căng phồng, Kỳ Dục cong môi, mang theo chút dụ dỗ nói:
“Như vậy đi, nếu em có thể giúp anh bắn ra trong vòng hai mươi phút, vậy anh sẽ không làm gì em, bằng không……” Anh dừng lại không nói tiếp, bất quá ý tứ kia đã thực rõ ràng.
Bằng không anh sẽ làm em đến khi hai chân không thể khép lại được.
Côn ŧᏂịŧ thô to nóng hầm hập doạ Đường Đường cả người đều choáng váng, nước mắt khống chế không được rớt xuống, cậu nghẹn ngào muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Kỳ Dục lại không thể nói.
Đây là người mà ngay cả anh trai của cậu cũng sợ hãi……
Đường Đường co rúm lại, một lúc lâu sau, mới sợ hãi mà đưa tay duỗi về phía đai lưng của anh, nước mắt rớt xuống làm mơ tầm mắt, cũng không dám nhìn thẳng.
Kỳ Dục một chân tùy ý để ở mép giường, nhìn Đường Đường không thuần thục cởi bỏ đai lưng của anh, thả ra dã thú nóng bỏng đang cương cứng.
Anh hô hấp trầm xuống, ánh mắt suồng sã nhìn chăm chú vào động tác của Đường Đường.
Nhưng Đường Đường sau khi thả côn ŧᏂịŧ ra lại không có động tác tiếp theo, đang lúc Kỳ Dục cho rằng Đường Đường đã hối hận……
Đường Đường lại sợ hãi mà nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói.
“Em…… em với không tới.”
Đường ảnh đế nội tâm cực kỳ vô ngữ, cậu cũng muốn, nhưng chân của cậu lại không động đậy được a.
“……”
Trong nháy mắt không khí yên tĩnh cực kỳ, Kỳ Dục đột nhiên cười lên tiếng, anh bò lên trên giường quỳ gối ở trước mặt Đường Đường, một tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ thô to của mình cọ xát ở trên đôi môi phấn nộn lưu lại một chút dâʍ ɖịƈɦ, trêu đùa:
“ Được rồi, em có thể nằm, tới bảo bối, a……”
Bên trong biệt thự yên tĩnh không một tiếng động, đa số bóng đèn đều đã tắt. Trong một căn phòng trên lầu hai, có một bóng đèn màu vàng ấm áp, chiếu lên bóng hình hai người triền miên quấn lấy nhau ở trên giường lớn.
Kỳ Dục thân hình cao lớn đĩnh đạt cởi bỏ lớp âu phục ngụy trang nghiêm túc, lộ ra làn da màu mật ong cùng cơ thể hoàn mỹ, một tay anh chống tường, cánh tay cơ bắp hơi hơi nhảy lên, một tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn hướng vào bên trong cái miệng nhỏ đỏ mọng tinh tế của bé Đường xinh đẹp.
Côn ŧᏂịŧ qua lại cọ ở trên cánh môi của cậu, ý bảo cậu hé miệng ra.
Xúc cảm trên môi rõ ràng như vậy, côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập mùi vị tanh tanh đậm chất thuộc về nam nhân, đôi mắt của Đường Đường tràn ngập nước mắt, gần như cầu xin nhìn anh.
Kỳ Dục cười cười, bàn tay to không cho phép cậu cự tuyệt mà nắm lấy cằm của cậu, đem qυყ đầυ dính dính dâʍ ɖị©ɧ chậm rãi chen vào trong cái miệng nhỏ đã sớm bị ma sát đến đỏ hồng của Đường Đường.
Tư thế nửa cưỡng bách làm Đường Đường chỉ có thể ngửa đầu, đôi tay đỡ lấy hai đùi rắn chắc của Kỳ Dục, cái miệng nhỏ của cậu bị nhét đầy côn ŧᏂịŧ thô to, hương vị nam tính tràn ngập ở trong khoang miệng.
Đường Đường hồng khóe mắt, làm bộ không cẩn thận nuốt xuống nước miếng, chủ động dùng khoang miệng ướŧ áŧ mềm mại ấm áp hút lấy ƈôи ŧɦịŧ, làm Kỳ Dục không khỏi hít sâu thở dốc một tiếng.
Kỳ Dục thở dốc, thấy ƈôи ŧɦịŧ còn chưa có tiến vào hết cũng không có tiếp tục cưỡng bách, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên khóe mắt của cậu, thong thả thọc vào rút ra.
Cái miệng nhỏ của Đường Đường tràn đầy côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn, côn ŧɦịŧ nghiền áp hàm trên mẫn cảm cùng lưỡi, thâm nhập càng ngày càng sâu, ý đồ muốn cắm đến yết hầu.
Kỳ Dục sảng khoái căng thẳng cơ bắp eo bụng, ƈôи ŧɦịŧ bị khoang miệng mềm ấm ướt bao vây, eo hông đĩnh động càng mau càng tàn nhẫn.
……
Thời gian dần trôi qua, Đường Đường hồng đuôi mắt, chỉ có thể một chút lại một chút nỗ lực hầu hạ côn ŧᏂịŧ, hàm răng không cẩn thận cạ lên côn ŧᏂịŧ, trong nháy mắt, kɦoáı ƈảʍ như điện giật làm sống lưng Kỳ Dục rùng mình.
“Mẹ nó……”
Kỳ Dục chửi nhỏ một tiếng, ƈôи ŧɦịŧ vốn đã tiến sâu lại hướng vào bên trong đỉnh đỉnh, chọc đến tận sâu trong yết hầu, dẫn tới Đường Đường run rẩy từng đợt.
Côn ŧᏂịŧ thô to cương cứng đâm thẳng vào yết hầu, làm Đường Đường không kịp phản ứng nôn khan rơi lệ, nức nở đẩy anh ra.
Làn da bánh mật của Kỳ Dục được bao phủ thêm một tầng mồi hôi mỏng, bàn tay to mang theo vết chai mỏng vuốt ve khuôn mặt nhỏ căng phồng của Đường Đường, thanh âm mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ ám ách.
“Bảo bối…… Hết thời gian rồi."