Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 1 - Chương 21: Phiên ngoại (1) ( Bé Đường cosplay hầu gái)

Editor : Hannah

Dòng suối trong ưu nhã, cây cỏ tươi xanh, biệt thự nguy nga trang hoàng tráng lệ.

Lúc này, từ trên lầu một thiếu niên xinh đẹp trắng nõn mặc trang phục hầu gái màu đen đi xuống, trên người toả ra khí chất ngây thơ, chân dài eo thon một vòng tay là có thể ôm gọn.

Từ trên cầu thang đi xuống nhìn kỹ có thể thấy cậu không có mặc qυầи ɭóŧ, làn váy ngắn chỉ có thể miễn cưỡng che khuất tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn.

Hầu gái Đường Đường mang dép lê lẹt xà lẹt xẹt mà đi đến đại sảnh, hai đầu gối tú tú khí khí quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp căng chặt, cầm khăn tay nhỏ rất nghiêm túc lau chùi, mông nhỏ trắng nõn đĩnh động nửa che nửa chắn, còn uốn éo uốn éo hướng về phía ngoài cửa, hình ảnh dâʍ đãиɠ này bị ba nam nhân ở ngoài cửa vừa vặn nhìn thấy hết.

“ Này, bé hầu gái”

Phía sau truyền đến một giọng nói ngả ngớn lưu manh, ngay sau đó, Đường hầu gái chỉ kịp “A” một tiếng đã bị một người nam nhân ôm vào trong ngực.

Côn ŧᏂịŧ nam nhân cực nóng cương cứng cách quần cọ xát với mông thịt, hơi thở ái muội mang theo môi lưỡi ướt dầm dề, liếʍ ɭáρ trên cái cổ thiên nga trắng nõn của Đường hầu gái.

“Ô…… Thiếu gia, không, không cần……”

Hầu gái Đường Đường sợ hãi nức nở, hốc mắt rưng rưng, cái cổ thiên nga nâng lên một độ cung đẹp mắt, cậu bị nam nhân từ phía sau ôm lấy, liếʍ ʍúŧ cần cổ thịt non.

Ngay sau đó, hai nam nhân khí chất phi phàm lướt qua người cậu, ngồi ở trên sô pha phía trước.

Hai người nhìn qua mới chỉ hai mươi tuổi, trên người mặc đồng phục trường học, một người thần sắc quạnh quẽ đạm mạc, một người anh tuấn trên mặt luôn treo nụ cười lưu manh.

“Không cần cái gì mà không cần, em dâʍ đãиɠ như vậy, lộ mông còn không phải là chờ bị làm gì? Còn làm bộ ngây thơ,”

Trên sô pha, Nghê Hướng Dương bắt chéo chân, trên miệng ngậm điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía một người khác nói:

“Uy, A Triệt, cậu cảm thấy thế nào?”

Giang Triệt lấy hộp thuốc trên bàn trà, cũng châm một điếu thuốc hít sâu một hơi, con ngươi hơi híp lại, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “ Đĩ nhỏ.”

Đường Đường mặt đỏ bừng, nước mắt bùm bùm rơi xuống.

Phía sau, Lục Tử Hiên từ trong cái cổ trắng nõn ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa đa tình cong cong cười cười, lòng bàn tay khẽ chạm chạm vào khuôn mặt dính đầy nước mắt của Đường hầu gái, đau lòng nói:

“Ai nha! Sao lại khóc rồi, bé hầu gái khóc, làm chủ nhân đau lòng muốn chết.”

Lục Tử Hiên có một đôi mắt lưu luyến ôn nhu, nếu con mồi không cẩn thận sẽ rơi vào cạm bẫy tình yêu mà anh đã tạo ra.

Đường hầu gái hốc mắt khóc hồng hồng, cậu nghẹn ngào xin tha:

“Chủ nhân, chủ nhân buông tha cho em đi…… Em không muốn, ô……”

Lục Tử Hiên đôi mắt đào hoa ôn nhu đa tình híp lại, âm điệu lười nhác:

“Không được đâu bé Đường hầu gái à…… Chủ nhân cứng đến phát đau rồi.”

Anh duỗi tay, không màng đến sự cự tuyệt của Đường Đường tìm kiếm tiểu c̠úc̠ ɦσα đang đói khát .

Tiểu c̠úc̠ ɦσα e ấp ngượng ngùng bị thọc vào rút ra không bao lâu liền phụt phụt phun ra dâʍ ŧɦủy̠, tí tách tí tách theo ngón tay nhỏ giọt trên sàn nhà.

Lục Tử Hiên một tay ngăn cản Đường hầu gái đang không ngừng giãy giụa vừa đánh vừa khóc, một cái tay khác cởi bỏ dây lưng, nửa cởi qυầи ɭóŧ, đại ƈôи ŧɦịŧ nóng hầm hập lạch cạch đánh vào mông thịt căng tròn của cậu.

Đường Đường theo bản năng run rẩy giãy giụa suy nghĩ muốn bò đi, lại bị Lục chủ nhân ở phía sau một tay đè lại sống lưng, phụt một tiếng, đại ƈôи ŧɦịŧ hùng hùng hổ hổ như chẻ tre mà thọc mở hậu huyệt ướt đẫm, nghiền áp mị thịt, thẳng tắp thao đến huyệt tâm ở bên trong.

Đường Đường eo tê rần, nức nở dùng tay chống lên sàn nhà phía trước. Vòng eo đè thấp, mông nhỏ cong cong, muốn đại ƈôи ŧɦịŧ bên trong hậu huyệt lui ra, chẳng qua sức lực của cậu không đang kể, động tác giãy giụa như chủ động mời gọi côn ŧᏂịŧ đi vào sâu hơn, dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

“Ngô…… Tiểu huyệt của bé Đường thật chặt, thật nhiều nước, hô…… Thả lỏng một chút, muốn kẹp chết chủ nhân sao?”

Mị thịt như đang bán đứng chủ nhân của nó, đại ƈôи ŧɦịŧ mới vừa đi vào liền gắt gao bao vây lấy mấp máy, còn cố tình chảy ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ để côn ŧᏂịŧ có thể ra vào dễ dàng hơn, Lục Tử Hiên bị cậu kẹp đến sảng khoái, eo hông kề sát, qυყ đầυ cực đại hung ác nghiền nát huyệt tâm, trên dưới đong đưa, thở hổn hển hung hăng đánh lên mông thịt hai cái, thầm mắng.

“Không…… Ô a…… Không cần đánh……”

C̠úc̠ ɦσα vừa ngứa vừa sảng khoái, Đường Đường “A” một tiếng, tiếng khóc nức nở mềm mại đáng thương hề hề xin tha, mông nhỏ bị đánh đến run lên, có thể so với da thịt trẻ con vừa đánh vào liền lập tức in lên ấn ký ửng đỏ.

Lục Tử Hiên sảng khoái kêu rên, tàn nhẫn bóp vòng eo Đường Đường, côn ŧᏂịŧ dưới háng cao tốc đĩnh động, đem dâʍ ŧᏂủy̠ bắn văng tung tóe, tiếng bạch bạch bạch vang lên không ngừng, thao vừa hung vừa tàn nhẫn.

“Ha a…… Chủ nhân, phóng a a a…… Buông tha cho em ô……”

Đường Đường khóc nức nở lắc đầu, ngón tay cuộn tròn lại, vòng em giống như rắn mà vặn vẹo, không ngừng giãy giụa đong đưa mông nhỏ.