Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 1 - Chương 22: Phiên ngoại (2)

Editor : Hannah

Lục Tử Hiên buông lỏng tay ra, eo hông một chút lại một chút mà va chạm, để cho Đường hầu gái cái mông cao cao nhếch lên, dùng một tư thế dâʍ đãиɠ kẹp lấy ƈôи ŧɦịŧ, quỳ nằm bò ở trên mặt đất, từ trong tiểu huyệt phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm sàn nhà, trong không khí nhanh chóng tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙© ngọt nị.

Ƈôи ŧɦịŧ màu đỏ tím mang theo một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, mỗi một lần va chạm đến đâm vào nơi sâu nhất, Lục Tử Hiên thở hổn hển dò hỏi:

“Ngô…… bé Đường, sướиɠ hay không sướиɠ? Đại ƈôи ŧɦịŧ của chủ nhân làm em thoải mái không? Ân?”

“A a a…… Ha, muốn chết…… Ô a a…… Huyệt, ô…… Huyệt phải bị đại ƈôи ŧɦịŧ thọc xuyên a a a”

Điểm mẫn cảm bị va chạm, qυყ đầυ cực đại hung hăng nghiền áp mị thịt mấp máy, Đường Đường nghẹn ngào rêи ɾỉ, tiểu côn ŧᏂịŧ bị làn váy che đậy nhảy dựng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙, tẩm ướt vải váy hầu gái phía trước.

“ Mẹ nó.”

Nghê Hướng Dương ngồi trên ghế cắn cắn điếu thuốc, mắt ưng nhìn chằm chằm vào bé Đường hầu gái dâʍ ɭσạи, bàn tay to không ngừng loát động ƈôи ŧɦịŧ thô dài trong tay, qυყ đầυ cực đại chảy ra một chút dâʍ ɖị©ɧ, gấp đến độ tròng mắt đỏ ngầu, nói:

“Lục Tử Hiên, cậu đủ chưa, nhanh lên, ƈôи ŧɦịŧ ông đây muốn nổ rồi.”

Giang Triệt không nói chuyện, chỉ ngồi ở trên sô pha híp mắt tự cấp tự túc, bất quá hơi thở đã thô nặng thở dốc, phỏng chừng cũng không nhịn nổi bao lâu nữa.

Lục Tử Hiên thở hổn hển hùng hùng hổ hổ vài câu, một phen ôm Đường Đường đã xụi lơ , dùng sức giam cầm ở trong ngực, hết sức đĩnh động eo hông, tiếng “Phanh phanh phanh” kịch liệt va chạm, mỗi một lần đều vừa hung lại vừa tàn nhẫn, hận không thể thao xuyên.

“A a a…… Quá, quá sâu…… Ô không, a a a… Ách ách hà…”

Đường Đường dựa lưng vào ngực Lục Tử Hiên, bị thao đến cả người run rẩy, hai mắt trắng dã, hậu huyệt đã chín rục sưng lên một vòng, gắt gao ôm lấy ƈôи ŧɦịŧ, cái miệng nhỏ đỏ tươi vô lực thở dốc, theo khóe môi nước bọt “lạch tách” nhỏ giọt ở xương quai xanh.

Mị thịt co bóp thật chặt, Lục Tử Hiên hô hấp càng ngày càng dồn dập, bạch bạch bạch đĩnh động eo hông, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng thao càng tàn nhẫn.

Trong nháy mắt cao trào , Đường Đường không tiếng động “A” một tiếng, giãy giụa muốn chạy, rồi lại bị Lục Tử Hiên bắt lấy ôm chặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng toàn bộ đều bắn hết vào trong hậu huyệt, Lục Tử Hiên cắn cắn hôn hôn bả vai Đường Đường thở dốc.

Tiếng thở dốc dần dần đình chỉ, Đường Đường ướt dầm dề con ngươi tràn ngập mê mang, thất thần xụi lơ ở trên người Lục Tử Hiên, làn váy dưới thân sớm đã lầy lội bất kham.

Không đợi Đường hầu gái bình phục sau dư vị cao trào, hai nam nhân còn lại đều chưa được ăn thịt đã không thể nhịn thêm được nữa.

Nghê Hướng Dương cao lớn đĩnh đạc khom lưng ôm lấy Đường Đường từ trong lòng Lục Tử Hiên, “Ba” một tiếng, không có ƈôи ŧɦịŧ ngăn cản, từ trong lỗ nhỏ dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt chảy ra, làm dơ mặt đất.

Nghê Hướng Dương ôm Đường Đường, nhéo cằm của cậu, cúi đầu ngậm lấy đôi môi phấn nộn, đầu lưỡi thô bạo cạy mở hàm răng, bắt lấy đầu lưỡi nhỏ kiều nộn, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra.

Giang Triệt một phen kéo áo trên ngực cậu ra, ở trên ngực trắng nõn sờ soạng một phen, ngón tay thon dài nắm núʍ ѵú phấn phấn nho nhỏ, hướng lên trên lôi kéo, niết lộng.

“Ô…… Không!”

Núʍ ѵú vừa đau vừa ngứa, Đường hầu gái bị làm đến thất thần rốt cuộc cũng khôi phục thần trí, cậu né tránh môi lưỡi, hoảng sợ nhìn hai chủ nhân đang giở trò với cậu, không ngừng giãy giụa, khóc thút thít.

“Động cái gì mà động, đĩ nhỏ,”

Nghê Hướng Dương hùng hùng hổ hổ bang một cái đánh cái mông vểnh, cũng không khuếch trương, đại ƈôи ŧɦịŧ liền nhờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Tử Hiên hung hăng thao vào, kêu lên một tiếng.

“Mẹ, vừa ướt vừa mềm, tiểu tính nô tiểu huyệt thật mẹ nó sướиɠ.”

“Ha a, không…… Chủ nhân…… Ô, chủ nhân, em…… em muốn nghỉ hảo…… Ân ha…… còn có công việc ô a……”

Mị thịt đã bị thao mềm, đại ƈôи ŧɦịŧ đi vào liền a dua liếʍ ʍúŧ, hầu gái Đường Đường không ngừng nhuyễn thanh cầu xin, cậu không muốn làm tiểu tính nô của ba chủ nhân .

“Việc này không do em quyết định,”

Nghê Hướng Dương hưởng thụ than gọi, nhợt nhạt thọc vào rút ra, đối với Giang Triệt nhướng mày.

“ Thế nào, cùng nhau a, A Triệt.”

Giang Triệt buông núʍ ѵú bị kéo sưng ra, nói: “Cậu ôm em ấy.”

Đây là đáp ứng rồi, Nghê Hướng Dương dùng cánh tay cường tráng ôm Đường Đường vừa đi vừa làm, đem bảo bối thơm tho mềm mại trong lòng ngực thao đến kêu rên a a a a, đi đến trên thảm, ngồi xong, làm bé Đường đưa lưng về phía mình.

Bé Đường bị chơi hỏng giương miệng thở dốc, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ quyến rũ câu nhân, đầṳ ѵú sưng đỏ, ánh mắt mê ly ngồi ở trên ƈôи ŧɦịŧ thô dài của Nghê chủ nhân, trên dưới phập phồng.

Giang Triệt ngón tay thon dài sờ sờ tiểu huyệt chậm rãi chen vào một ngón tay thăm dò.

“Không, anh muốn làm gì!”

Đường Đường đột nhiên hoàn hồn, con ngươi ướt dầm dề trừng lớn tròn xoe, hoảng sợ nhìn hai người, không thèm gọi chủ nhân.