Bên kia Vu Tuyết và Tần Trường Phong còn đang cãi nhau chưa xong, Yến Hiểu nghe tới mức đau đầu, vỗ vỗ nhẹ vào hai người bọn họ nói:
“Đừng cãi nhau nữa, làm trò cười cho người khác.”
Vu Tuyết lúc này mới đỏ mặt đứng sang một bên, đến cả trên mặt Tần Trường Phong cũng có chút không kìm nén được.
Yến Hiểu cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, hắn bước lên phía trước, cẩn thận đánh giá bia đỡ đạn Tiểu Vương Gia còn đang diễu võ dương oai tự tìm đường chết không thể dừng, trầm giọng nói: “Các người không đi lên trước, sợ rồi sao?”
Lời của hắn vừa nói ra, năm người vốn dĩ còn đang xem kịch hay lập tức thu lại ý cười, ánh mắt dồn về trên người Yến Hiểu.
“Ai sợ chứ?” Tiểu Vương Gia chỉ sửng sốt một lát rồi lập tức tức giận: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy!”
“Thật sao?” Trên gương mặt của Yến Hiểu vẫn như cũ không có bất cứ biểu cảm nào, cộng thêm dáng vẻ trẻ con của hắn chỉ mới bảy tám tuổi, nhìn như thế nào thì cũng khiến người ta cảm thấy châm chọc: “Ta còn cho rằng người không dám tiến lên mới muốn ở đây đợi, nếu như ngươi thật sự sợ rồi, chúng ta đi trước cũng không vấn đề gì.”
“Nếu không phải các ngươi đột nhiên phát điên, ai muốn ở đây quan tâm các ngươi!” Tiểu Vương Gia lúc này thật sự tức giận tới mức giậm chân, đến quạt cũng không quạt nữa, hùng hổ vẫy tay áo rồi nói: “Người cứ ở đây mà xem, chúng ta nhất định là người đầu tiên tới được đỉnh!”
Tốt! Thứ ta muốn chính là câu nói này của ngươi!
Yến Hiểu đưa mắt ra hiệu với Tần Trường Phong, lại giữ chặt Vu Tuyết còn đang muốn tiếp tục chửi thêm hai câu, sắc mặt không đồng tình nói: “Ta ngược lại không tin, cho dù để các người bước lên một trăm bậc, cuối cùng người đầu tiên tới nhất định là chúng ta.”
“Ngươi tên tiểu tử này…” Tiểu Vương Gia lập tức muốn tới động thủ, ngược lại một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh trầm giọng nói: “Cách khích tướng này của ngươi, thật sự là quá vụng về rồi.”
Yến Hiểu gật gật đầu: “Chính là cách khích tướng, chỉ là xem ngươi có dũng cảm tiếp nhận hay không.”
“Ngươi…” Tiểu Vương Gia hung tợn lườm hắn mấy cái, sau đó đột ngột quay người: “Chúng ta đi!”
Đi mau! Đi nhanh không tiễn nhé!
Trong lòng Yến Hiểu đang thầm vui vẻ, chỉ thiếu điều vẫy chiếc khăn tay nhỏ cao giọng hát một câu: “Tạm biệt bằng hữu nhé!”
Cho tới khi hình bóng của đám người kia đã hoàn toàn biết mất ngoài tầm nhìn, Yến Hiểu mới thở nhẹ ra một hơi. Nhưng mà hắn vừa quay đầu, Vu Tuyết vừa bị hắn giữ chặt ban nãy cùng với Tần Trường Phong tiến gần lên trước.
Vu Tuyết khó hiểu hỏi: “Yến Hiểu đệ đệ, đệ vì sao phải giữ chúng ta lại?” Lúc nói còn hung hăng giẫm chân: “Nếu như thật sự để bọn chúng tới đỉnh Bắc Cực Cung trước, còn không nhất định phải điên cuồng biến thành dáng vẻ gì.”
Nàng vừa nghĩ tới bộ dạng diễu võ dương oai của đám người đó, liền hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Tần Trường Phong cũng không hiểu.
Yến Hiểu vốn dĩ muốn học giống như những thần côn kia trong tiểu thuyết, lắc lắc đầu, cố ý trầm lắng nói một câu: “Tỷ yên tâm, bọn họ sẽ không tới được đỉnh núi.”
Thế nhưng hắn không thể, hắn còn phải che giấu thân phận.
Mất đi một cơ hội cải trang tốt như vậy, trong lòng Yến Hiểu rất đau khổ, thế nhưng trên mặt vẫn là một dáng vẻ ngây thơ nói: “Chỉ là ta cảm thấy, dựa vào dáng vẻ đó của bọn chúng sợ là không đi được quá xa.”
Tần Trường Phong dường như hiểu ra, chỉ là Vu Tuyết còn chưa rõ ràng: “Các ngươi đang nói gì vậy? Tại sao ta hoàn toàn nghe không hiểu.”
“Chúng ta chờ đợi thôi.” Tần Trường Phong cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, quay đầu nhìn về phía đám sương mù màu đen phía trên.
Bên kia, trong đám sương mù đen, Tiểu Vương Gia vừa ban nãy tiến vào ảo cảnh lại không được thuận lợi.
“…Đây là đâu?”
Tiểu Vương Gia vừa tiến vào trong sương mù, cảnh tượng trong xanh xung quanh Bắc Cực lập tức bị bóng tối vô biên nuốt trọn. Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh mới phát hiện, bản thân thật ra đứng ở rìa bên trên miệng núi lửa, khẽ cử động, còn có thể nhìn thấy đá ở dưới chân vỡ vụn thành nhiều mảnh, ầm ầm lăn xuống miệng núi lửa bên dưới. Dung nham cuồn cuộn ở đó đã cháy thành một màu cam chói lọi, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Không cần giả thần giả quỷ!” Tiểu Vương Gia lấy hết can đảm hét to: “Những cửa ải trước mặt ta đều vượt qua rồi, tất cả thứ này chẳng qua là ảo cảnh mà thôi, mau chóng giải tán cho bổn vương!”
“Ngươi người này hóa ra có chút ý nghĩa.”
Nham thạch vốn dĩ đang cuồn cuộn chảy không ngừng đột nhiên yên tĩnh trở lại, tiếp đó ở trong nham thạch đột nhiên lõm xuống, để lộ ra một cửa hang đen thẳm khổng lồ.
“Ngươi…” Tiểu Vương Gia ngẩn người giương mắt nhìn về phía bóng hình đang chậm rãi bước lên từ trong cửa hang, lộ ra một vẻ mặt khó mà tin được, liều mạng lắc đầu rồi lùi về phía sau: “Làm sao có khả năng, điều này không thể!”
“Đến cũng đến rồi, vậy thì ở lại đi!”
Nham thạch màu cam đột nhiên cuốn lên thân hình nhỏ bé phì nhiêu của Tiểu Vương Gia, sau đó đồng thời bị chìm ngập trong nham thạch, còn có tiếng gào thét và khuôn mặt méo mó của Tiểu Vương Gia, cho tới khi phần cuối cùng của cơ thể hắn cũng biến mất trong nham thạch.
Trên đỉnh Bắc Cực, sương mù đen kịt đột nhiên nổ tung!
“Đó…đó là gì vậy?” Vu Tuyết hoảng sợ kêu lên: “Quái…quái vật?!”
Nàng vốn dĩ đã có chút không chờ được nữa, quay người nghĩ muốn đi lên bậc đá trước mặt. Nào ngờ vừa tiến được nửa bước, thì lập tức bị khối khí đen khổng lồ trước mặt đột ngột phát nổ chấn động lùi lại mấy bước, nếu không phải phía sau còn có Tần Trường Phong đỡ, chỉ sợ lập tức lăn từ trên bậc thềm xuống rồi.
“Không biết.” Tần Trường Phong đỡ nàng sang một bên, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm người khổng lồ bên kia, trên người vẫn còn nham thạch màu cam không ngừng chảy xuống, trên thân lại bao phủ từng đợt khí đen dày đặc, nói: “Các ngươi cần cẩn thận hơn, không được để chúng nhìn thấy! Cố chống đỡ thêm một chút nữa, Bắc Cực Cung lập tức có thể tới giải cứu!”
Quả nhiên không hổ là nam vương…nếu không phải là do tình huống cấp bách, Yến Hiểu muốn tặng cho Tần Trường Phong một tràng pháo tay, phân tích cụ thể rõ ràng mạch lạc có trật tự, nếu đổi lại là bản thân, chỉ sợ đã sớm hoảng sợ hét toáng nhảy khỏi vách đá rồi.
Lại nhìn dáng vẻ hiện tại của bia đỡ đạn Tiểu Vương Gia tự tìm đường chết kia, Yến Hiểu lắc lắc đầu, trong lòng thay hắn ôm một dòng lệ đồng cảm.
Hắn còn đang nghĩ ngợi lung tung ở bên này, Tần Trường Phong ở bên kia đã giữ chặt lấy hắn và Vu Tuyết, ba người cùng một lúc trốn phía sau tảng đá lớn.
“Tần…Tần đại ca.” Vu Tuyết run rẩy nhỏ giọng nói: “Đó rốt cuộc là thứ gì vậy, xem ra thật sự dọa người.”
Oán linh phụ thể ngàn năm quấy rầy. Yến Hiểu ở trong lòng trả lời nàng.
Tần Trường Phong lắc lắc đầu: “Không biết, nhưng cùng với thí luyện trước đó không khỏi có liên quan.”
“Vậy giải quyết thế nào?” Nước mắt Vu Tuyết đã chảy từ trong khóe mắt, đột nhiên giữ chặt lấy Yến Hiểu: “Yến Hiểu đệ đệ, đệ sợ hay không.”
Yến Hiểu đương nhiên không sợ.
Hắn biết diễn biến tiếp theo của nội dung truyện, Bắc Cực Cung lập tức có thể biết thông tin, hơn nữa nơi ở của chưởng giáo Chu Thư Trần không xa, lập tức có thể tới cứu bọn họ. Hơn nữa cho dù bọn họ không kịp, dựa vào thực lực của Mộ Quyện Thư, đánh một oán linh ngàn năm vốn dĩ không có vấn đề.
Hắn thậm chí còn có cơ hội bí mật nghĩ ngợi:
Ví dụ như oán linh này thật sự đánh lại, nếu như bản thân bí mật âm thầm đánh Tần Trường Phong một phát, nhân vật chính sẽ trực tiếp phát lạnh ở đây hay không?
Như vậy dường như là đầu xuôi đuôi lọt rồi, bản thân trở về ma giới làm vua một cõi của mình, thế không phải mỹ mãn sao?
Hắn vừa nghĩ liền vui mừng, trong đầu đột nhiên truyền tới âm thanh của hệ thống:
“Xin chúc mừng người dùng Yến Hiểu bổ sung nội dung mới: Do hạn chế về nội dung truyện, nam chính Tần Trường Phong đã có thân phận bất tử trước kết giới ngàn năm bị phá vỡ.
Ánh mắt của Yến Hiểu lập tức đờ đẫn.
“Mời ngươi đóng micro, cảm ơn.”
“Yến Hiểu đệ nói gì vậy?” Tần Trường Phong nghe hắn đang lẩm bẩm, liền quay đầu nhìn hắn một cái.
Mà chính vào lúc này, sau khi oán linh nuốt chửng bốn thí luyện giả gần đó, cũng tình cờ di chuyển ánh mắt về phía bọn họ.
Đột nhiên hơi nóng bao quanh ùn ùn kéo tới gần như là lập tức tới trước mặt bọn họ, Vu Tuyết cắn chặt môi hoàn toàn bất động, Tần Trường Phong lập tức muốn vươn tay tới kéo hai người kia.
“Cẩn thận!”
“Không được!”
Vu Tuyết và Tần Trường Phong đồng thời thất thanh kêu lên, nhìn thấy Yến Hiểu đột nhiên xuất hiện đứng chắn trước mặt bọn họ.
Một cơ hội biểu diễn tốt như thế này, không thể nào để cho Tần Trường Phong được!
Dù sao thứ này chỉ là oán linh ngàn năm mà thôi, vỏ bọc của bản thân lại là Ma Tôn đại nhân, không có khả năng sợ.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng mà đợi tới khi Yến Hiểu thật sự đối mặt với oán linh hùng hổ hung hăng dáng vẻ hung tợn, vẫn hoảng sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.
Chu chưởng giáo ngươi đang ở đâu, cứu mạng a a a a!
Còn có ngươi oán linh này, không cần dồn ép bổn tọa ra tay!
Yến Hiểu dường như có thể cảm nhận được chất lỏng nham thạch nóng rát chạm tới gần chóp mũi của mình, thế nhưng trước một giây khi hắn ra tay…
Một đạo kiếm khí lạnh thấu xương giống như kinh lôi từ trong không khí đột nhiên chém xuống.
Bóng đen trước mắt lập tức bị tia sáng bạc vừa tới này chiếu rọi, oán linh ban nãy khí lực hung hăng tàn bạo ùn ùn tiến tới này bị một đạo kiếm này từ giữa chém thành hai nửa, trong nháy mắt bị phong cát của kiếm khí biến thành vô số mảnh nhỏ, tan biến trong không khí.
“Ngươi…ngươi…”
Cả ba người đều kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía của kiếm khí.
Trên cột đá ở trước mặt không xa, một bóng dáng cao gầy đang quay lưng về phía bọn họ, tay trái người đó cầm kiếm, mái tóc đen dài cùng với áo choàng màu trắng bay phần phật trong không trung, như thể một vị thần giáng trần.
“Đây là…thần tiên sao?” Vu Tuyết trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn, lẩm bẩm nói.
Người đó dường như cảm nhận được ánh mắt so với oán linh ban nãy còn nóng bỏng hơn của bọn họ, liền quay mặt lại.
Ngũ quan của hắn không quá xuất chúng, tổng thể lại khiến người ta cảm thấy vừa hay hoàn mỹ. Mặc dù ánh mắt của hắn quá mức lạnh lẽo, sắc mặt cũng quá nhợt nhạt, thế nhưng kết hợp với khí chất phóng khoáng xuất trần của hắn, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy, đây càng là khí chất phong hoa mà tiên nhân nên có.
Ba người đồng thời ngạc nhiên nhìn vị tiên nhân này từ cột đá nhảy xuống, chậm rãi bước tới trước mặt bọn họ.
Chấn động trong lòng Yến Hiểu so với hai người kia thậm chí còn mạnh mẽ hơn gấp mười lần.
Nói đúng ra người tới cứu là chưởng giáo Chu Thư Trần vị đạo sĩ trung niên hơn bốn mươi tuổi kia mà! Mỹ nam tử xem ra tuyệt đối chưa tới ba mươi tuổi này là ai?
Hơn nữa vốn dĩ ở trong sách, Bojuju còn tốn thời gian hơn một chương giải thích oán linh này đáng sợ thế nào mạnh mẽ ra sao, chưởng giáo Chu Thư Trần cũng tốn rất nhiều công phu mới hoàn toàn giải quyết được nó.
Làm sao đã đổi thành người chặn đao, oán linh này liền bị người ta trực tiếp xé rách rồi?
Trong lòng Yến Hiểu đang rỉ máu, nhất là trong lúc người kia dường lại trước mặt bọn họ, còn tra kiếm vào trong vỏ.
Hắn rõ ràng nhìn thấy trên vỏ kiếm trơn bóng của đối phương được khắc hai chữ Triện cổ đồng.
“Chiếu Ảnh.”
Trong lòng Yến Hiểu chấn động, hắn đã biết người tới này là ai rồi.
Nam chính thứ hai của quyển sách này, ngoại trừ Long Ngạo Thiên Tần Trường Phong ra, cao thủ hàng đầu tu chân cảnh.
Chủ nhân Bắc Cực Cung Đỉnh Khai Dương, Từ Thư Mặc.
Yến Hiểu thật muốn khóc rồi.
Chẳng qua là một oán linh ngàn năm, tại sao lại để cao thủ xưa nay chưa từng xuống ra này ra tay.
Thế nhưng Từ Thư Mặc lại không hề quan tâm suy nghĩ của ba người bọn họ.
Gương mặt y duy trì biểu cảm vô cảm, vẻ mặt lạnh lùng dáng vẻ thiếu hứng thú, bước tới trước mặt ba người bọn họ, đôi mắt sáng như thủy tinh đảo quanh bọn họ một vòng, sử dụng giọng điệu bình thản đến dửng dưng tra hỏi:
“Ba người các ngươi, ai là đệ tử của ta?”