Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 347: Rất đẹp, ta thích ( canh một )

Lão Dương gắt gao nắm lấy đôi tay Dương Nhược Tình.

Cảm kích, vui sướиɠ, kích động, hiện toàn bộ lên trên khuôn mặt già của lão Dương.

Cuối cùng hóa thành hai hàng nước mắt chảy xuống.

Dương Nhược Tình ngạc nhiên, lại nhìn những người khác.

Một đám, đều là không khỏi xúc động, biểu tình phức tạp.

Mà Dương Hoa Trung còn lại là khuôn mặt vui mừng.

Ánh mắt Dương Nhược Tình cuối cùng dừng ở trên người Lạc Phong Đường.

“Đường Nha Tử, tình huống như thế nào vậy?” Nàng hỏi.

Nàng có một loại dự cảm bất hảo.

Không đợi Lạc Phong Đường há mồm, lão Dương trước mặt nàng vẻ mặt cảm khái nói: “Đường Nha Tử đã nói hết mọi chuyện với ta.”

“Ngốc khuê nữ này, cháu vì Dương gia ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng không nói một tiếng!”

“Cháu bảo gia gia ta nên nói cháu thế nào mới tốt đây?”

Lão Dương vừa chảy nước mắt vừa cười.

Lão hán đằng ra một bàn tay tới, xoa xoa đỉnh đầu Dương Nhược Tình, gật đầu liên tục.

Dương Nhược Tình ngây dại.

Lão Dương trước kia cũng đã từng cười với nàng.

Nhưng đều chỉ là cười cho có lệ.

Lần này, nụ cười của lão Dương là phát ra từ nội tâm.

Bên cạnh, đại bá cùng ngũ thúc, còn có hai đường ca, đều sôi nổi cho nàng ánh mắt tán thưởng!

Dương Hoa An nói: “Chất nữ Tình Nhi, thật không thể tưởng tượng được, đêm qua các cháu cả đêm truy hồi lại bạc và ngựa đã bị cướp, làm tốt lắm!”

Dương Vĩnh Tiên cũng nói: “Tình Nhi muội muội chỉ là một nữ tử yêu đuối, nhưng khi Dương gia ta tao ngộ đại nạn như thế, lại có thể động thân mà ra, đại ca thật kính nể ngươi!”

Dương Vĩnh Tiến đi theo kích động gật đầu: “Ngươi cũng cứu mệnh của nhị ca!”

Mà Dương Hoa Châu ở trên giường đã hạ sốt cũng suy yếu mở miệng.

“Tiền và ngựa đều là từ trong tay ta bị cướp đi, ta tuy nhặt về một cái mạng, nhưng trong lòng áy náy đến muốn chết!”

“Bây giờ thì tốt rồi, Tình Nhi và Đường Nha Tử đã đem đồ vật lấy trở về, ta đã sợ bóng, sợ gió một hồi!” Dương Hoa Châu nói.

Ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình tràn ngập cảm kích.

Thậm chí, khóe mắt còn có chút ướŧ áŧ.

Nhìn một đám này, Dương Nhược Tình lại có chút không biết theo ai.

Rút tay từ trong tay lão Dương trở về.

Nàng xấu hổ cười cười, nói với mọi người: “Không có gì, Không có gì, một bút không viết ra được hai chữ Dương mà.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Lão Dương lại trước mặt mọi người khen Dương Hoa Trung: “Lão tam, ngươi nuôi được một khuê nữ tốt a!”

Lưng Dương Hoa Trung dựng đến vô cùng thẳng.

Lời này lại khiến Dương Hoa Lâm bên cạnh khó chịu.

“Con gái của ta cũng không kém, gả cho tú tài duy nhất của thôn ta……”

Lão Dương không vui trừng mắt nhìn Dương Hoa Lâm.

“Trong nhà ra chuyện như vậy, Tình Nhi bôn ba mọi nơi, truy hồi bạc cùng ngựa.”

“Khuê nữ kia của ngươi ở đâu? Làm gì?” Lão Dương quát hỏi.

Dương Hoa An bên cạnh cũng lên tiếng.

“Tú tài sao? Tú tài lại không phải cử nhân!”

“Mộc Tử Xuyên lại có thể đạt được, cũng chỉ là con rể, là người ngoài.”

“Vĩnh Tiên chúng ta vùi đầu khổ đọc, sớm muộn gì cũng sẽ khảo đến công danh mang đến vẻ vang cho Dương gia ta!”

Dương Hoa Lâm biết lời mình nói, cào đúng chỗ đau của phụ thân cùng đại ca.

Không nói thêm gì nữa.

Hắn bĩu môi, quay đầu sang một bên, nhìn vách tường.

Thấy Dương Hoa Châu đã hạ sốt, cánh tay cũng đỡ sưng.

Lão Dương bảo Dương Hoa An đi tiền viện cùng Từ Đại phu kia bốc thuốc tính tiền.

Bên này hắn bảo Dương Vĩnh Tiến bọn họ, mặc xiêm y cho Dương Hoa Châu, cõng lên xe ngựa ở bên ngoài.

Thừa dịp này, Dương Nhược Tình kéo Lạc Phong Đường ra khỏi phòng.

Đi ra một góc bên ngoài, nàng đè thấp âm thanh vội vàng đề ra nghi vấn.

“Tiểu tử ngươi thật đúng là không biết giấu chuyện!”

“Ta chưa kịp dặn dò, ngươi liền đã bô bô nói ra hết!”

Nàng tức giận quở trách hắn.

Hai lượng bạc truy hồi lại được, nàng có thể suy xét trả lại Dương gia.

Nhưng con ngựa màu mận chín giá trị mười lăm lượng bạc……

Ai!

Tất cả đều do Cận Phượng đáng chết kia.

Nếu không phải nàng tới cắm một chân, chính mình cũng sẽ không quên dặn dò Đường Nha Tử.

Nghĩ đến điều gì, nàng nhéo cổ tay áo Lạc Phong Đường, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Bốn lượng bạc khác mà chúng ta đoạt được từ tên sơn tặc tiểu đầu mục kia, ngươi sẽ không khai ra luôn chứ?”

Lạc Phong Đường sửng sốt, gật gật đầu.

“Ai A, ngươi cái hài tử thật thành này, như vậy tối hôm qua không phải chúng ta làm việc không công sao!”

Nàng nhảy dựng lên, hận không thể đem lỗ tai hắn vặn xuống.

Lạc Phong Đường cười bắt lấy tay nàng.

“Yên tâm đi, ta thật thành, lại cũng không ngốc!”

Hắn cười nhẹ, dán vào bên tai nàng nói: “Bốn lượng bạc kia, ta chưa nói gì!”

“Bao gồm cả việc sao có thể truy hồi tới, ta cũng không nói tỉ mỉ.”

Nghe vậy, Dương Nhược Tình sau đó mới yên tâm.

“Tiểu tử thúi, coi như là ngươi cơ linh, bằng không ta thật lo lắng!”

Nàng nói.

Hắn cười: “Nhìn bộ dáng ngươi lo lắng lên rất đẹp, ta thích!”

Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Đúng rồi, Cận tiểu thư nũng nịu kia của ngươi đi rồi, ngươi có muốn đi đưa nàng hay không?” Nàng hỏi.

Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .

“Tình Nhi, ta……”

“Việc hôm nay, ta không cùng ngươi so đo.” Nàng ngắt lời hắn.

“Nhưng cơ hội ta chỉ cho ngươi một lần.”

Nàng nói.

Nàng trước đây chưa từng yêu đương, không biết giữ gìn như thế nào.

Nhưng nàng sẽ theo làm theo tâm của chính mình.

Xác định thích một người, liền lớn mật, kiên định yêu.

Trong lòng khó chịu.

Nàng sẽ không một mình ngờ vực, chính mình ngược chính mình.

“Việc hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Bây giờ, điểm mấu chốt và nguyên tắc của ta, cũng sẽ nói cho ngươi nghe.”

Nàng nói tiếp.

“Ngươi có thể làm được, chúng ta liền tiếp tục.”

“Ngươi làm không được, ta cũng không miễn cưỡng, chúng ta vẫn cùng nhau làm đậu phụ như trước.”

“Tình Nhi, ngươi đừng như vậy, ta sợ……”

Hắn trầm giọng nói, tươi cười trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết.

Dương Nhược Tình cười nhẹ, “Nguyên tắc của ta cùng nữ tử khác có hơi chút khác biệt, ngươi sợ ư? Sợ cũng cần phải nghe!”

“Được, ngươi nói đi!” Hắn nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

“Từ giờ trở đi, ngươi chỉ được phép yêu một mình Dương Nhược Tình ta.”

“Phải sủng ta, không thể gạt ta.”

“Ta bảo ngươi làm gì, ngươi đều phải làm được.”

“Bảo ngươi đi đuổi gà, tuyệt không thể đánh chó.”

“Mỗi một câu nói với ta, đều phải là thiệt tình.”

“Không được gạt ta, mắng ta, phải quan tâm ta.”

“Khi người khác ức hϊếp ta, ngươi phải trước tiên ra tới giúp ta.”

“Ta vui vẻ, ngươi phải bồi ta vui vẻ.”

“Ta không vui, ngươi phải dỗ ta vui vẻ.”

“Tuy rằng ta là một Mập nha đầu, ngươi cũng phải vĩnh viễn cảm thấy ta là xinh đẹp nhất.”

“Trong mộng ngươi cũng chỉ được nhìn thấy ta, ở trong lòng ngươi cũng chỉ có thể có ta!”

Một hơi đem những lời kịch kinh điển của ‘sư tử hà đông’ ra nói, Dương Nhược Tình có hơi chút thở hồng hộc.

Nàng mở to mắt ra, thấy khuôn mặt hắn sửng sốt.

“Yêu cầu của ta đơn giản như vậy, sao? Ngươi có thể làm được không?”

Lạc Phong Đường hồi phục lại tinh thần.

Ánh mắt hắn nhìn nàng thật sâu, trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười sủng nịch.

Hắn giơ tay sờ đỉnh đầu nàng.

“Từ giờ trở đi, Lạc Phong Đường ta chỉ thương một mình Dương Nhược Tình.”

“Sủng ngươi, sẽ không lừa ngươi.”

“Ngươi bảo ta làm gì, ta đều sẽ làm được.”

“Ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi về phía tây.”

“Mỗi một câu nói với ngươi, đều là nói thật.”

“Không ức hϊếp ngươi, không mắng ngươi, tin tưởng ngươi.”

“Có người ức hϊếp ngươi, ta sẽ trước tiên tới giúp ngươi.”

“Ngươi vui vẻ, ta bồi ngươi vui vẻ.”

“Ngươi không vui, ta cũng sẽ dỗ cho ngươi vui vẻ.”

“Ở trong mắt ta, ngươi luôn luôn là đẹp nhất.”

“Nằm mơ đều sẽ chỉ mơ thấy ngươi, trong lòng chỉ chứa một mình ngươi!”

Dương Nhược Tình ngạc nhiên.

Trí nhớ của tên này không kém!

Lời kịch dài như vậy, lại như khẩu lệnh.

Nàng mới nói có một lần, hắn liền nhớ kỹ, còn vừa học vừa nói lại được luôn.

Thật là giỏi!