Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 346: Ngươi lưu lại bồi ta được không ( canh bốn )

Trong phòng khám bệnh, Cận Phượng ngồi dựa trên một chiếc ghế dài.

Từ Đại phu cùng Dương Nhược Tình đứng ở một bên.

Lạc Phong Đường cùng theo vào tới, nhìn thấy Từ Đại phu ở kia muốn cởi vớ và xắn ống quần của Cận Phượng, hắn xoay người đi ra bên ngoài.

Bị Cận Phượng gọi lại.

“Phong Đường ca ca, muội sợ quá, ca đừng đi!”

Bước chân Lạc Phong Đường khựng lại, “Ta không phải đại phu, lưu lại cũng không giải quyết được việc gì.”

“Có ca ở đây, muội sẽ có thêm can đảm, ca lưu lại bồi muội được không?”

Cận Phượng vẫn còn năn nỉ.

“Ta ở lại có nhiều bất tiện, Cận tiểu thư thỉnh tự trọng.”

Nói xong những lời này, hắn cũng không ngừng lại mà đi luôn.

Bên này, Cận Phượng nhìn màn che rơi xuống, tức giận đến mặt mày đều phải vặn vẹo.

Cận Phượng định nói không chỉnh chân, sau đó mới phát hiện một chân của mình đã bị người ta cột vào trên ghế.

Nàng bỗng nhiên kinh hãi.

“Dương Nhược Tình ngươi trói chân ta làm gì? Mau buông ra!”

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười: “Nắn khớp, cần phải cố định trụ chân, đỡ cho ngươi nhích tới nhích lui xương cốt bị sai vị trí!”

“Cái gì?”

Cận Phượng nghe thế, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc liền trắng.

Bên này, Từ Đại phu trong tay bưng một chén rượu thiêu đốt lại đây.

Nhìn bên trên bát rượu kia đang nhảy lên một ngọn lửa, Cận Phượng liền ngồi không yên.

Nàng dùng sức nhảy nhót, chụp phủi ghế.

“Các ngươi định làm gì? Buông ta ra, mau thả ta ra!”

“Tiểu cô nương, nắn xương còn không phải đều là như vậy sao. Ngươi chớ sợ, chỉ đau một chút thôi, nhẫn nhẫn liền đi qua!”

Từ Đại phu cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Cận Phượng một cái.

Cận Phượng vẫn còn kia hét lớn: “Ta không nắn xương, ta không nắn, các ngươi buông ta ra!”

Dương Nhược Tình nói: “Ngươi một hồi nói nắn, một hồi nói không nắn, ngươi chơi chúng ta liền thôi, lại chơi đùa cả đại phu của y quán sao? Chơi vui vẻ như vậy ư?”

Tươi cười trên mặt của Từ Đại phu cũng biến mất vài phần, có chút bộ dáng không vui.

Cận Phượng ngẩn ra, “Ta, chân ta tốt, không đau, không cần phải nắn!”

“Ngươi tiểu cô nương này, vừa thấy là người da thịt non mịn, bị trật xương cốt, dễ lưu lại di chứng nhất.” Từ Đại phu nói.

“Nếu đã vào y quán này của ta, thế nào cũng nên để ta khám cho ngươi một chút, nếu xác định không có gì trở ngại, ngươi lại rời đi cũng không muộn.”

Từ Đại phu nói, vô cùng chuyên nghiệp cúi người xuống, cởi giày vớ Cận Phượng ra, đôi tay nắm lấy mắt cá chân Cận Phượng.

“Ai da……”

Cận Phượng phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Chấn đến tay Từ Đại phu run lên.

Bên cạnh, Dương Nhược Tình vẻ mặt khẩn trương nói: “Phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra là bị trật thật rồi, Từ Đại phu, ngươi ngàn vạn lần cẩn thận khám cho nàng nhé!”

Từ Đại phu gật gật đầu: “Y giả như mẹ hiền, Từ mỗ nhất định vận hết toàn lực.”

Nói xong lại vặn.

“A!”

Khuôn mặt nhỏ của Cận Phượng lại trắng.

Trên trán mồ hôi lạnh toát ra tới.

Nàng thật hối hận.

Trước đó, vì quấn lấy Lạc Phong Đường, nàng đem tên tùy tùng của mình đuổi đi.

Bây giờ chịu khổ ở chỗ này, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay!

Từ Đại phu lại là một phen ‘cẩn thận’ thăm khám.

Cuối cùng thu tay.

“Được rồi, từ sờ xương tới xem ra cũng không có gì đáng lo ngại.” Từ Đại phu nói.

Dương Nhược Tình vỗ về ngực: “Vậy là tốt rồi, sợ bóng, sợ gió một hồi!”

Từ Đại phu tháo dây trói cho Cận Phượng, Cận Phượng từ trên ghế nhảy lên.

“Dương Nhược Tình, ngươi có ý gì?”

Nàng tức giận đến mặt đều đỏ lên, mắng chói tai.

“Ngươi cùng cái tên lang băm chết tiệt này hợp lại ức hϊếp ta?”

Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, còn chưa có ra tiếng.

Từ Đại phu bên cạnh đã khó chịu.

“Vị tiểu thư này, thỉnh ngươi tự trọng!”

Hắn đen mặt nói.

“Là chính ngươi nói trẹo chân vô pháp đi lại, chúng ta hảo tâm nâng ngươi tiến vào cứu trị.”

“Ngươi không cảm kích liền thôi, còn cắn ngược lại một cái, quá không có giáo dưỡng!”

Từ Đại phu tức giận đến chòm râu dê đều nâng lên.

Xuất đạo nhiều năm, hôm nay hai lần bị mắng là lang băm.

Lần đầu tiên cũng liền thôi đi, là chính hắn kỹ thuật không bằng người, thiếu chút nữa gây thành đại hậu quả!

Lần này, thế nhưng bị một cô tiểu thư điêu ngoa chỉ vào cái mũi mắng!

Cục tức này, nuốt không trôi!

“Thế đạo bây giờ thật không tốt, y quán chúng ta hảo tâm cứu người, còn bị mắng, ngươi cô nương này thật là không giáo dưỡng!” Từ Đại phu nói.

Cận Phượng cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Lang băm chết bằm, đây là chuyện riêng của ta và nàng, ngươi lui qua một bên đi!”

Nàng giơ tay, đem Từ Đại phu đẩy ra khỏi màn che.

Xoay người căm tức nhìn Dương Nhược Tình.

“Dương Nhược Tình, đừng cho là ta nhìn không ra tới, ngươi cố ý muốn chỉnh ta, đúng không?”

Cận Phượng cắn răng hỏi.

Dương Nhược Tình nhướng mày.

“Ngươi mặt dày mày dạn quấn lấy nam nhân của ta, ta liền chỉnh ngươi, thì sao nào?”

Cận Phượng hừ lạnh một tiếng.

“Việc hôm nay, ta nhất định sẽ tìm trở về!”

“Lạc Phong Đường, ta cũng nhất định sẽ đoạt được!”

Lược hạ những lời tàn nhẫn này, Cận Phượng xoay người muốn rời đi.

Động tác quá nhanh, khiến cái chân bị sờ qua xương cốt đột nhiên tê mỏi.

Nàng té ngã trên đất, đau đến nước mắt đều chảy ra tới.

Dương Nhược Tình đứng ở trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống.

“Đừng không biết tự lượng sức, nam nhân của ta, ngươi đoạt không nổi!”

Cận Phượng từ trên mặt đất bò dậy, đỏ ngầu hai mắt trừng Dương Nhược Tình.

“Ngươi chờ xem!”

Đi đến cửa y quán, Cận Phượng lại bị hai tiểu nhị ngăn cản.

“Các ngươi làm gì? Cút ngay!”

Nàng hét lớn.

Hai tiểu nhị cười hì hì nói: “Đây là y quán, không phải thiện đường, tiểu cô nương mời thanh toán xong hẵng đi!”

“Hai lượng bạc, tính tiền bên kia, xin mời tiểu thư.”

Một tiểu nhị hướng quầy bên kia làm động tác mời.

“Cái gì?”

Cận Phượng ngẩn ra.

“Các ngươi mở hắc điếm ư? Bổn tiểu thư nửa lượng dược thảo cũng chưa mua, thanh toán cái gì?”

“Hai lượng bạc? Sao các ngươi không đi cướp luôn đi?”

Nàng cất cao giọng chửi.

“Tiểu cô nương, chưởng quầy chúng ta chính là đại sư bó xương số một, số hai của trấn Bạch Tuyền.” Tiểu nhị kia nói.

“Các lão gia, các thái thái ở trấn trên, tìm chưởng quầy chúng ta bó xương, một hồi đều phải năm lượng, tám lượng?”

“Thu ngươi có hai lượng bạc, đã là vô cùng khách khí rồi!”

“Ta hôm nay ra cửa không mang theo tiền!” Cận Phượng lại nói.

“Ngại quá, vậy ngươi lưu lại đây, đến khi người nhà ngươi lấy tiền khám bệnh tới trả chúng ta mới có thể thả ngươi đi!”

“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi đây là vô vương vô pháp……”

“Cô nương ăn nói cẩn thận, y quán chúng ta treo biển hành nghề làm buôn bán đứng đắn. Ngươi còn quấy nhiễu như vậy, chúng ta sẽ đưa ngươi đi báo quan……”

Cận Phượng cắn răng một cái, móc ra hai lượng bạc, ném vào trong tay tiểu nhị kia.

Chật vật bỏ chạy.

Đại đường lại lần nữa khôi phục như thường.

Từ Đại phu cầm hai lượng bạc kia, tung tăng đi đến trước mặt Dương Nhược Tình.

“Dương cô nương……”

Dương Nhược Tình giơ tay ngăn lại lời hắn nói.

“Từ Đại phu quả thực y giả nhân tâm, ta thực kính nể.”

“Ta đã đem kĩ thuật bó xương cùng một ít biện pháp hạ nhiệt tâm đắc viết ở trên một trương giấy, nhờ Từ Đại phu chỉ điểm.”

Từ Đại phu vừa nghe vậy, đôi mắt tức khắc phát sáng.

“Không dám chỉ điểm, luận bàn cùng nhau!” Hắn nói.

Dương Nhược Tình cong môi cười.

Từ Đại phu lại đem hai lượng bạc thu được từ chỗ của Cận Phượng lấy ra tới.

Hai người vui sướиɠ chia của.

Chuẩn bị tốt hết thảy, Dương Nhược Tình nện bước nhẹ nhàng trở về hậu viện.

Khi nàng vừa đẩy cửa phòng Dương Hoa Châu ra, một cỗ không khí khác thường ập vào trước mặt.

Còn chưa có kịp phản ứng xem đây là có chuyện gì, một bóng người đã vọt đến.

“Tình Nhi, khuê nữ tốt. Cháu đã cứu ngũ thúc của cháu một mạng, còn cứu gia gia cháu một mạng, cũng như cứu toàn Dương gia ta một mạng!”

Người vừa vọt đến là lão Dương.