Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ

Chương 348: Này hai hài tử, xứng đôi ( canh hai )

“Được, còn kém không nhiều lắm!”

Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói: “Hi, xem ở biểu hiện của ngươi cũng không kém, ta khen thưởng cho ngươi.”

Nàng từ trong lòng ngực móc ra bốn chiếc bánh bao, đưa cho hắn.

Nhìn thấy nàng móc từ trên người ra tới, hắn có hơi chút trợn tròn mắt.

Miệng nhếch lên.

“Ngươi cười cái gì?” Nàng hỏi.

Hắn vội vàng lắc đầu.

“Không có gì, không có gì!”

Nhưng đường cung cong cong nơi khóe miệng lại lớn hơn nữa.

“Khẳng định có gì đó, ngươi nói mau!”

“Thật không có gì…… Ai da!”

Giọng nói chợt đứt quãng, lỗ tai đã bị nàng nhéo.

“Vừa mới nói không gạt ta, liền phạm húy luôn?” Nàng cố ý kéo mặt xuống, hỏi.

“Tình Nhi ngươi thật sự muốn nghe sao?” Hắn hỏi.

“Vô nghĩa! Nói mau!”

“Ách…… trách không được tại sao vừa rồi ta thấy ngươi, cảm thấy ngực ngươi lớn hơn rất nhiều.”

“Ta còn tưởng rằng là…… Làm ta giật cả mình!”

“Cái gì?”

Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu, khuôn mặt tức khắc đỏ lên.

Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng lì của chính mình, âm thầm nghiến răng.

“Ngươi yên tâm, tỷ tỷ ta còn chưa có phát dục.”

“Chờ ta sau này phát dục lên, hừ hừ, sẽ hù chết ngươi!”

Nói xong những lời này, nàng ném hắn xuống xoay người thở phì phì chạy về phía phòng Dương Hoa Châu.

Phía sau, Lạc Phong Đường nhìn bóng dáng nàng chạy đi, phát ra nụ cười nhẹ sung sướиɠ.

Hắn cầm lên một cái bánh bao còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, dùng sức cắn xuống.

Trong đầu, lại không nhịn được ảo tưởng,

Tình Nhi nếu là phát dục lên, sẽ là hình dáng như thế nào?

Tưởng tượng như vậy, hắn liền cảm giác bánh bao thịt trong tay, đều không giống bình thường!

……

Hai chiếc xe ngựa.

Dương Hoa Châu cùng Dương Hoa Trung, Dương Vĩnh Tiên, ba người ngồi một chiếc.

Còn có một chiếc xe ngựa, lão Dương, Dương Hoa An cùng Dương Hoa Lâm ngồi.

Còn lại Dương Vĩnh Tiến, Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường.

Dương Nhược Tình đem dây cương đưa cho Dương Vĩnh Tiến: “Nhị ca, không bằng ngươi cưỡi ngựa trở về, ta và Đường Nha Tử lại đi mướn một chiếc xe ngựa trở về trấn Thanh Thủy.”

Dương Vĩnh Tiến cười lắc đầu: “Hảo ý của muội tử ca xin lĩnh tâm, ca sẽ không cưỡi ngựa.”

“Ách……”

“Vĩnh Tiến, ngươi tuổi trẻ, thể lực tốt, ngươi liền đi trở về trấn trên đi thôi!”

Dương Hoa Lâm thò ra nửa cái đầu nói.

Dương Hoa An nói với lão Dương: “Cha, tất cả chúng ta đều về nhà cũng không tốt đi? Lão Vương gia bên kia vẫn còn ở lại huyện thành, chúng ta cũng phải lưu người lại.”

Lão Dương gật đầu: “Điều này cũng đúng. Phái ai đi đây?”

Dương Hoa An nói: “Lão nhị đi là tốt nhất, hắn ở trấn trên lâu ngày, hiểu nhiều.”

Dương Hoa Lâm vội vàng lắc đầu: “Việc này sao lại cứ nghĩ đến ta chứ?”

Dương Hoa An nói lời thấm thía: “Nhị đệ, ngươi hàng năm đều ở trấn trên, việc trông thấy so với người nhà quê chúng ta muốn rộng hơn.”

“Lưu ngươi đại biểu Dương gia ta ở huyện thành chăm sóc, không thể tốt hơn.”

Dương Hoa Lâm còn định nói gì, lão Dương đã ra lệnh.

“Lão đại nói rất đúng, lão nhị ngươi đi xuống đi, ta đưa cho ngươi chút tiền, ngươi đi mướn chiếc xe ngựa đi huyện thành chăm sóc người đi.”

Dương Hoa Lâm xám xịt xuống xe, vị trí thừa ra, đúng lúc Dương Vĩnh Tiến bổ thượng.

Dương Hoa Lâm tức giận đến ngứa hàm răng.

Lại cũng không có cách nào khác.

Lãnh chút tiền từ lão Dương, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Bên này, lão Dương nói với mọi người: “Chúng ta khởi hành về nhà đi!”

Hai chiếc xe ngựa đồng thời lăn bánh.

Khi xe ngựa đi qua bên này, lão Dương từ cửa sổ xe nhìn con ngựa màu mận chín ven đường.

Lạc Phong Đường đang đỡ Dương Nhược Tình lên ngựa.

Sau đó, hắn nhún chân một cái, thực nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, đem nàng ôm vào trong ngực.

Hai chân thon dài nhẹ nhàng ôm lấy bụng ngựa.

Vung roi lên, con ngựa màu mận chín liền cất vó chạy……

Lão Dương nhìn bóng dáng hai người cùng cưỡi ngựa, biểu tình phức tạp.

Cuối cùng, ông bỏ mành cửa sổ xe xuống, âm thầm thở dài một hơi.

Hai hài tử này thật xứng đôi!

Mai nhi cùng cái tên Lạc Phong Đường này, chú định liền không cùng đường.

Ai,

Không quan tâm là nam hay nữ, nhớ thương đồ vật không nên nhớ thương.

Biết rõ không chiếm được, mà vẫn còn rúc vào sừng trâu.

Đến cuối cùng, đều là tự mình đạp hư.

Tựa như khuê nữ Mai nhi ngốc nghếch của ông, tự đạp hư chính mình, cũng đem Vương Xuyên Tử người ta làm hỏng.

Tương lai…… thật đáng lo ngại!

Ngồi trên xe ngựa đằng sau.

Dương Hoa Trung và Dương Hoa Châu cũng thấy được hai thân ảnh cùng cưỡi ngựa ven đường.

Chưa bao giờ thích ‘ bát quái ’, nhưng lúc này Dương Hoa Châu cũng không nhịn được mà ‘bát quái’ một phen.

“Tam ca, Tình Nhi và Đường Nha Tử, thực xứng đôi!”

Dương Hoa Châu nói.

“Hai hài tử này nếu thành một đôi, thật đúng là không kém!” Hắn lại nói.

Dương Hoa Trung mỉm cười nghe, đáy mắt, đuôi lông mày, đều là vui mừng.

“Không dối gạt Ngũ đệ, ta thực vừa ý Đường Nha Tử!”

Dương Hoa Trung nói.

“Nhưng Tình Nhi tuổi còn nhỏ, mới mười hai, còn chưa có cập kê. Hiện tại làm mai thì có chút hơi sớm!” Hắn nói.

Dương Hoa Châu cười: “Có sao đâu? Trước đây vài tuổi, chẳng phải còn cùng lão Mộc gia định thân từ thuở lọt lòng sao!”

“So với Mộc Tử Xuyên chua lòm, đệ càng thích Đường Nha Tử làm cháu rể đệ hơn!”

Dương Hoa Châu không tiếc lời khen.

“Theo đệ á, cứ định chuyện này của hai hài tử luôn đi.”

“Hai hài tử đi cùng nhau, cũng danh chính ngôn thuận! Như thế nào?” Dương Hoa Châu hỏi.

Dương Hoa Trung suy nghĩ một lúc, nói: “Được!”

Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường cũng không biết chuyện này.

Trong thùng xe ngựa phía sau, các trưởng bối đang thảo luận hôn sự của hai người bọn họ.

Giờ phút này, hai người bọn họ đều đắm chìm trong niềm vui cùng nhau cưỡi ngựa.

Lộc cộc……

Tiếng vó ngựa vui vẻ, tiết tấu rất nhịp nhàng.

Bên tai, là tiếng hô hấp và tiếng tim đập của người mình thích.

Ánh nắng ấm áp của mặt trời mùa đông lười biếng chiếu lên trên người.

Đồng ruộng hai bên đường

Phóng mắt nhìn lại, mặt đất đen xì được bao phủ bởi một tầng băng tuyết chưa tan.

Ở giữa còn điểm xuyết từng cụm cây màu xanh lục.

Đó là cây cải dầu vừa mới chui từ dưới đất lên.

Cảnh sắc hoà thuận, vui vẻ, sinh cơ tràn đầy trái tim của hai người.

Trong âm thanh vui vẻ của vó ngựa và bánh xe ngựa, mọi người một đường thông thuận trở về trấn Thanh Thủy.

Tại cửa hàng xe ngựa trong thị trấn, lão Dương bọn họ đem xe ngựa cùng ngựa trả lại.

Chiếc xe ngựa bị hủy thì bồi tiền theo hóa đơn.

Khi trao đổi với cửa hàng xe ngựa, Dương Nhược Tình lấy cớ phải chăm sóc Dương Hoa Châu, nên không tiến vào.

Nàng cũng tìm cớ giữ Dương Hoa Trung và Lạc Phong Đường lại.

Bọn họ đã vì Dương gia làm đủ nhiều.

Những việc tiếp theo, tạm gác lại cho chính lão Dương bọn họ đi giải quyết đi.

Giao thiệp xong, lão Dương bọn họ lấy hai chiếc xe bò gửi tại đây ra tới.

Phải bồi thường tiền nên lão Dương có hơi chút không vui.

Dương Nhược Tình lén hỏi thăm Dương Vĩnh Tiến.

Chiếc xe ngựa bị hỏng kia phải bồi thường 800 văn.

Tính cả phí thuê hai chiếc xe ngựa lần này, cộng với 500 văn tiền lưu lại cho việc của Vương Hồng Toàn ở huyện thành kia, cùng với tiền thuốc men của Dương Hoa Châu, tổng cộng đã tiêu hết hai lượng bạc.

Sau này còn phải bồi thường hai lượng bạc cho Vương gia.

Cho nên nói, một chén trà nóng của Dương Hoa Mai, đã tiêu tốn của Dương gia bốn lượng bạc!

Dương Nhược Tình âm thầm táp lưỡi, trà đắt như vậy, uống không nổi nha!

Mọi người đem Dương Hoa Châu nâng tới một chiếc xe bò, Dương Vĩnh Tiến kéo.

Một chiếc xe bò khác, Dương Hoa Trung được Dương Vĩnh Tiên và Dương Nhược Tình đỡ lên.

Chân ông cũng vừa mới khỏi lại, đi từ trấn trên về thôn, hết ba mươi dặm đường đúng là đã cố hết sức.

Chiếc xe bò này, tự nhiên là Lạc Phong Đường kéo.

“Tình Nhi, ngươi cũng ngồi lên trên đi, đi bộ mệt lắm!”

Trên đường, Lạc Phong Đường nói với Dương Nhược Tình đang đi ở bên cạnh hắn.

Dương Nhược Tình cười lắc đầu: “Không có việc gì, ta thích đi bộ, đi bộ sẽ giúp cho hai chân ta trở nên cân xứng và thon dài.”

Lạc Phong Đường: “…….”