trans & edit: Camellia
"Trì Chiêu! Sao cậu vẫn còn ở đây? Tưởng Dược Lân và Mục Nhạc Ly đánh nhau rồi!" Bạch Tiểu Tiểu một thân lễ phục màu đen vội vã chạy tới, cũng không nhìn Khương Bạch Trà đã muốn kéo Trì Chiêu rời đi.
Lại bị ánh mắt của Trì Chiêu đánh trở về.
Hôm nay Trì Chiêu bị đám người này lôi kéo từ sáng sớm đến tận bây giờ, trong lúc chơi trò chơi còn nhiều lần cố ý móc nối cậu và La Ngọc Ngữ.
Cả ngày như vậy khiến Trì Chiêu dù có trì độn tới mấy cũng có thể phát hiện ra hình như có gì không đúng. Mỗi lần cậu muốn rời đi đều bị người khác nhanh chóng kéo về, mà số lần ngày một nhiều khiến Trì Chiêu hầm hầm. Mọi người nhìn sắc mặt của Trì Chiêu, rốt cuộc vẫn là không có dũng khí tiếp tục ngăn cản.
La Ngọc Ngữ vốn dĩ tâm tình thẹn thùng vui sướиɠ lập tức tan biến, sắc mặt tái nhợt khó coi.
Trì Chiêu liếc bộ dáng này của cô ta, cố gắng kìm nén bực bội cùng không nhẫn nại trong lòng. Đây là lễ trưởng thành của La Ngọc Ngữ, dù sao cũng là em gái nhà bên cùng nhau lớn lên, tỏ thái độ bất mãn ngay lúc này quả thật không phải ý hay.
Trì Chiêu lúc sau không tham gia trò chơi nữa, chỉ ngồi bên cạnh quan sát. Thời gian vừa đến liền chạy đi tìm Khương Bạch Trà, nhưng nơi này chỉ có một Lý Miên Miên, làm gì có bóng dáng Khương Bạch Trà?
Trì Chiêu hờn dỗi ngồi ở chỗ Khương Bạch Trà vừa nãy, cũng không rảnh quan tâm tiểu quỷ mít ướt Lý Miên Miên kia.
Bạch Tiểu Tiểu ngượng ngùng thu tay về: "Tiểu Ngữ đi khuyên hai người kia, nhưng chỉ bằng cái cơ thể của cậu ấy thì làm sao có thể trụ được chứ."
"Nhân viên an ninh của khách sạn hẳn là đến rồi. Bạch Tiểu Tiểu, cô kêu tôi qua đó cũng vô dụng." Trì Chiêu ngồi bất động thanh sắc, đôi chân dài hơi duỗi dựa đầu vào Khương Bạch Trà, lén lút ở cần cổ cô cọ cọ hai cái, đến một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho cô ta.
Gọi cái quỷ! Trì Chiêu ôm eo Khương Bạch Trà, buồn bực trong lòng cuối cùng cũng vơi đi.
Bạch Tiểu Tiểu liếc xéo Khương Bạch Trà một cái, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Khương Bạch Trà cảm thấy Bạch Tiểu Tiểu thật kỳ quái, đây là chọn quả hồng mềm để niết đó ư? [1]
[1] chọn quả hồng mềm niết: nghĩa là chọn những người yếu hơn mình để "xử" trước.
Tưởng Dược Lân và Mục Nhạc Ly cùng nhau xin nghỉ phép hai ngày, thương tích ra sao không ai rõ. Hai người đánh nhau một trận, quan hệ cũng bắt đầu lạnh lẽo. La Ngọc Ngữ cũng không biết phải làm sao, hỏi Mục Nhạc Ly thì cậu ta chỉ ậm ờ không nói. Chẳng qua là hai ngày sau đó, sắc mặt của Mục Nhạc Ly càng ngày càng kém.
"Khương Bạch Trà đâu rồi!" Mục Nhạc Ly quả nhiên vẫn là Mục Nhạc Ly, liền nhẫn nại không được bao lâu. Hai ngày nay cậu ta ở nhà dưỡng thương, La Ngọc Ngữ đến thăm hai lần, nhưng Khương Bạch Trà một lần tới cùng cũng không có.
Rõ ràng là vì Khương Bạch Trà nên cậu mới đánh nhau với Tưởng Dược Lân, vậy mà cô lại đem cậu ném sau lưng. Nội tâm uỷ khuất phẫn nộ khiến Mục Nhạc Ly chỉ muốn vọt thẳng tới trước mặt Khương Bạch Trà trực tiếp hỏi, rốt cuộc cậu phải làm gì thì cô mới có thể tha thứ cho mình?
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh tanh của đối phương, ngọn lửa trong lòng lại bị dập tắt.
Rõ ràng đối với Trì Chiêu thì cười đến xinh đẹp ấm áp.
Mục Nhạc Ly nhớ đến cái đêm chân mình còn bó thạch cao, nghĩ tới Trì Chiêu, trong lòng liền có chút chột dạ.
Đó là lần đầu tiên Mục Nhạc Ly nằm thấy mộng xuân, cậu đối với Tiểu Ngữ thậm chí còn chưa từng sinh ra loại du͙© vọиɠ này. Thời điểm tỉnh lại, mặt của Mục Nhạc Ly nóng đến đỏ bừng, đũng quần nhớp nháp một mảnh.
Sau đó xấu hổ vọt vào phòng tắm.
Phòng tắm mờ mịt hơi nước, da thịt thiếu nữ trắng mịn như tuyết đầu mùa. Mục Nhạc Ly cứng đờ nhìn thân hình tuyệt đẹp như mỹ nhân ngư kia, lửa dục trong người cháy càng mạnh hơn.
Cậu ngồi một bên nỗ lực kìm nén không cho phép chính mính nhìn về phía cơ thể trần trụi đến phát sáng của thiếu nữ kia, đôi mắt vì khổ sở nhẫn nại mà hằn lên tia máu.
Thiếu nữ ưm một tiếng cựa quậy thân mình.
Thình lình gương mặt kia chính là Khương Bạch Trà!
Mục Nhạc Ly đỏ mắt nhìn đối phương, dục căn phía dưới cứng muốn nổ tung. Thở dốc một lát rồi nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
Cậu hung hăng bước tới: "Đây là cô tự tìm." Ai kêu Khương Bạch Trà cởi hết quần áo chạy đến câu dẫn cậu.
Mục Nhạc Ly chạm vào cơ thể trắng tuyết mềm mại của thiếu nữ, nhiệt độ như lửa đốt hừng hực truyền trong lòng bàn tay. Thuần thục cởϊ qυầи áo, trên đỉnh qυყ đầυ đã tiết ra một ít dịch lỏng, bộ dáng mười phần hùng hổ.
Mà Khương Bạch Trà vẫn vô tri vô giác nằm ở đó.
Mục Nhạc Ly tuy chưa từng thao qua huyệt nhưng đã xem không ít phim nóng. Hơn nữa ở mấy chỗ ăn chơi cao cấp từng được khẩu giao vài lần, đối phương ở giữa hai chân cậu ra sức vuốt ve, thẳng đến khi côn ŧᏂịŧ bắn ra. Đây cũng có thể tính là từng trải.
Hai bầu vυ' trắng muốt trước ngực Khương Bạch Trà run rẩy, Mục Nhạc Ly không nhịn được mà tiến lên nắm lấy. Da thịt bị nắn bóp đến biến dạng, mềm mại co giãn như mây.
Thiếu niên không chút khách khí xoa véo, đem đôi thỏ ngọc nhéo đến vừa hồng vừa sưng.
Mục Nhạc Ly như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới, không biết mệt mỏi chơi đi chơi lại rất nhiều lần. Thẳng cho tới khi núʍ ѵú bị mυ'ŧ sưng khiến Khương Bạch Trà bật khóc, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.
Nhìn Khương Bạch Trà nức nở, trong lòng Mục Nhạc Ly hiện lên một loại cảm xúc thoả mãn quỷ dị, lại có chút đau lòng. Cậu liếʍ liếʍ đầṳ ѵú bị mình cắn đến ứ đỏ, mυ'ŧ vài cái, cảm xúc mềm mại lập tức tràn đầy trong khoang miệng.
Rõ ràng lúc còn ở hang động thì chân cậu bị trẹo, nhưng hiện tại tứ chi lành lặn, Khương Bạch Trà còn đang bị cậu đè dưới thân.
Nhịp tim mãnh liệt đập "thình thịch" khiến tâm tình thiếu niên kích động, đối với Khương Bạch Trà càng không khách sáo. Tay nắm lấy đôi chân trắng nõn của cô kéo ra, khe thịt hồng nhạt khít chặt giữa hai chân lộ ra khiến hầu kết của Mục Nhạc Ly không khỏi lên xuống vài lần.
Ma xui quỷ khiến mà chạm tay vào.
"Mềm quá." Mềm như muốn tan ra vậy.
Côn ŧᏂịŧ bên dưới cành thêm hưng phấn trướng to. Mục Nhạc Ly nhớ tới bộ dáng đáng giận của Khương Bạch Trà, hung ác trong lòng liền dâng trào.
Đầu nấm đặt giữa hai mảnh hoa môi hồng hào, Mục Nhạc Ly nhìn khe thịt nhỏ xíu bị mình cắm mở, hoa huyệt phấn nộn bị căng ra, bởi vì đau đớn mà không ngừng co lại. Mục Nhạc Ly cũng bị mυ'ŧ đến nhíu mày, nhưng nội tâm lại vô cùng hưng phấn.
Nhục côn thô tráng ngang ngược đi vào, mật đạo khô khốc chậm rãi ướŧ áŧ. Mục Nhạc Ly bắt lấy cặp đùi tròn trịa của Khương Bạch Trà ra sức đâm tới.
Thiếu nữ đang ngủ say bị đau lập tức tỉnh lại, khoé mắt nhàn nhạt lệ ý, bị thao đau chỉ có thể run rẩy co thân mình nức nở.
Mục Nhạc Ly mạnh mẽ xoa nắm hai luồng nhũ thịt ngây ngô, một bên ngậm mυ'ŧ phát ra tiếng "chậc chậc".
Bây giờ cậu làm gì còn chút thương hoa tiếc ngọc nào, trong đầu chỉ muốn đem Khương Bạch Trà thao hỏng. Nghĩ đến người bên dưới cũng từng bị Trì Chiêu nhiều lần đè lên thì trong lòng ganh ghét không thôi, thẳng lưng đem huyệt khẩu kiều nộn cắm đến biến dạng.
Đôi vυ' phủ đầy dấu hôn bị Mục Nhạc Ly thao đến đong đưa, núʍ ѵú đỏ hồng bị nghiền ngẫm không ngừng.
Khương Bạch Trà bị thao đến vừa khóc vừa kêu, Mục Nhạc Ly lại vô cùng sung sướиɠ.
Côn ŧᏂịŧ cắm trong nhục huyệt chặt chẽ ấm nóng, nằm trên người cô, ghé vào tai cô thở dốc: "Trà Trà... Trà Trà..."
Cả tinh thần và thể xác của Mục Nhạc Ly đều vui sướиɠ, hai tay nâng chân của Khương Bạch Trà đem người bế lên đè trên vách đá thao cắm.
Đến cuối cùng, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào bên trong cơ thể Khương Bạch Trà.
Mục Nhạc Ly sau khi tỉnh lại thì hoảng hốt trống rỗng. Chất lỏng trắng đυ.c dưới đáy quần như đang cười nhạo cậu ta, khiến Mục Nhạc Ly không dám đối diện với chính mình. Cậu căn bản không thể tự lừa dối bản thân được nữa, cậu chính là thích Khương Bạch Trà, thích đến không chịu được.
Hết chương.