Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 29

Mặc dù Diêm La sống rất đáng ghét nhưng cáo mượn oai hùm vẫn hết sức hữu dụng.

Dù y có bị Diêm La sống gϊếŧ chết thì cũng phải kéo theo Phượng Bắc Hà xuống địa ngục.

Tiên tôn bực bội ngẩng đầu lên.

Tuy ba người không cam lòng nhưng hoàn toàn không dám nói thêm nửa câu trước mặt tiên tôn nổi trận lôi đình hiếm thấy nên chậm chạp đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi đại điện.

Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ mình có thể dễ dàng đè chết Phượng Bắc Hà, lạnh lùng dõi theo hắn đi xa.

Minh Nam còn đang quỳ cạnh ghế mây, y nhìn chim trắng đứng trên đầu gối tiên tôn, lông mày nhíu chặt.

Hình như tiên tôn đối xử với chim trắng này...... hơi khác biệt thì phải.

"Được thôi." Tiên tôn nói.

Minh Nam sửng sốt, lúc này mới nhận ra tiên tôn đang trả lời mình Y có thể ở lại Cửu Trọng Thiên.

Minh Nam mừng rỡ nói: "Đa tạ tôn thượng."

Tiên tôn vẫn đang lau nước mắt cho chim trắng, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Vân Thu, dẫn y đến điện Minh Cừ đi."

Vân Thu: "Dạ."

Điện Minh Cừ cách đại điện Cửu Trọng Thiên rất xa nhưng Minh Nam đã hài lòng lắm rồi, hớn hở đi theo Vân Thu.

Cả đại điện chỉ còn tiên tôn và Phù Ngọc Thu.

Tiên tôn kiên nhẫn lau sạch nước mắt cho y.

Thấy đôi mắt đỏ hoe của y không còn rơi lệ, tiên tôn nở nụ cười: "Chẳng phải lúc nãy ngươi hót được rồi sao?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu khóc đến kiệt sức, mệt mỏi liếc hắn một cái.

Tai Diêm La sống bị gì thế, lúc nãy mình giả khóc chứ lấy đâu ra hót?

"Cổ họng lành rồi thì hót một bài đi." Tiên tôn nói.

Phù Ngọc Thu chịu nhục muốn chíp nhưng lại thấy không cam tâm nên hung dữ trừng tiên tôn.

Tiên tôn thấy y ngay cả giả vờ cũng không thèm làm thì mỉm cười cầm chiếc lông vũ truyền thừa Phượng Hoàng kia phe phẩy trước mặt y như đang dụ dỗ con nít.

"Nếu ngươi hót hay thì chiếc lông vũ này sẽ tặng cho ngươi."

Phù Ngọc Thu: "???"

Phù Ngọc Thu lập tức phấn khởi.

Truyền thừa Phượng Hoàng!

Có thể làm ba kẻ kia tranh giành thì nhất định đây là đồ tốt.

Nếu đưa chiếc lông vũ này cho Phượng Hoàng biết đâu sẽ chữa khỏi cánh gãy cho hắn.

Phù Ngọc Thu vực dậy tinh thần, không còn thấy chíp chíp là sỉ nhục.

Dù sao tiên tôn cũng chẳng hiểu y nói gì.

Y hít sâu một hơi rồi bắt đầu hót cho tiên tôn nghe.

"Diêm La sống khẩu Phật tâm xà, cây già nở hoa kết trái đắng."

"Cành khô cây khô dây leo khô, kết quả cũng khô nốt."

"Vô năng vô năng!"

Phù Ngọc Thu chửi mắng ầm ĩ nhưng há mỏ ra vẫn là tiếng hót du dương thánh thót, ai không biết còn tưởng y đang chân tâm thật ý ca hát dỗ tiên tôn vui vẻ.

Ngay khi y hót câu đầu tiên, tiên tôn đang lau nước mắt đọng trên lông vũ cho y đột ngột dừng lại, đôi mắt vàng lạnh nhạt nhìn y.

Hót xong Phù Ngọc Thu quay sang nhìn tiên tôn với vẻ háo hức trông mong.

Truyền thừa Phượng Hoàng!

Tiên tôn: "......"

Tiên tôn gõ nhẹ túm lông đỏ trên trán chim trắng rồi cười nhạt: "Ngươi hót cũng hay đấy."

Phù Ngọc Thu mừng rỡ.

Nói xong tiên tôn đặt chim trắng lên tay vịn ghế rồi phất áo bỏ đi.

Phù Ngọc Thu: "???"

Phù Ngọc Thu tức giận chíp chíp: "Lông Phượng Hoàng đâu?! Chẳng phải ngươi nói ta hót thì sẽ tặng ta à!?"

Áo bào của tiên tôn đã khuất sau mây mù, nháy mắt chẳng còn thấy đâu nữa.

Phù Ngọc Thu hết sức bực mình.

Đã hứa hót xong sẽ cho lông vàng, thế mà nghe xong lại bỏ chạy!

"Chẳng lẽ......" Phù Ngọc Thu chột dạ, "Hắn hiểu mình nói gì sao?"

Nhưng cũng không đúng.

Nếu tiên tôn hiểu được bài vè y vừa hót, bị chỉ vào mũi mắng như vậy thì phải giận tím mặt chứ sao lại khen y hót hay được?

Nghĩ thế Phù Ngọc Thu trấn tĩnh lại.

Vân Quy đang chờ ngoài điện không đoán được ý tiên tôn, thấy Phù Ngọc Thu vẫn đang đứng trên ghế mây chỉ dành riêng cho tiên tôn thì do dự nửa ngày rồi đi tới định nhốt chim trắng vào l*иg.

Đúng lúc này, giọng tiên tôn đột nhiên vọng tới tai Vân Quy: "Không cần nhốt y vào l*иg vàng nữa."

Phù Ngọc Thu đã quen bị nhốt nên khi nghe vậy thì hơi nghiêng đầu.

Chẳng lẽ Diêm La sống này được tiểu khúc ban nãy dỗ vui vẻ rồi à?

Phù Ngọc Thu rất bất mãn, vậy sao không cho y truyền thừa Phượng Hoàng chứ?

Lừa đảo.

Tiên tôn nói tiếp: "Đóng thang mây lại, sau này ở Cửu Trọng Thiên y muốn đi đâu cũng được, không cần ngăn cản."

Vân Quy giật mình, ánh mắt phức tạp gật đầu vâng dạ.

Trái lại Phù Ngọc Thu vô cùng mừng rỡ.

"Ái chà, nếu biết trước hót tiểu khúc sẽ được đãi ngộ thế này thì mình đã chíp từ lâu rồi."

Phù Ngọc Thu được một phen hả hê khi làm cáo mượn oai hùm nên đã sớm vứt bỏ tôn nghiêm thà chết không hót lúc trước.

Y co được thì giãn được.

Đã có lệnh của tiên tôn nên tất nhiên Vân Thu và Vân Quy không dám cản y.

Phù Ngọc Thu sợ Diêm La sống định cho y chạy trước ba mươi chín trượng rồi lại bổ xuống thanh đao bốn mươi trượng nên cẩn thận từng li từng tí thăm dò mấy lần, quả nhiên phát hiện không ai ngăn cản.