Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 15

Thấy phản ứng của nó, Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: "Chết tiệt, con chim đẹp như vậy mà lại bị ngốc sao?"

Nhưng đã đến nước này y cũng không thể bỏ mặc nó được.

Dòng nước vẫn ào ào xối xuống đỉnh đầu, Phù Ngọc Thu nghĩ còn nước còn tát nên cố chui xuống dưới cánh gãy của Phượng Hoàng.

Con ngươi Phượng Hoàng lập tức co lại, cảm giác bị chạm vào cánh gãy làm toàn thân nó run rẩy.

Mây mù lại kéo tới gần.

Nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, thân hình Phượng Hoàng bỗng nhiên lay động, tầm mắt từ từ lên cao.

Phù Ngọc Thu chui xuống dưới người nó, cố gắng dùng thân hình tròn vo của mình để vác Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng xương rỗng, hơn nữa còn bị tra tấn gầy rộc nên chẳng có bao nhiêu sức nặng.

Phù Ngọc Thu dốc hết sức lực "chíp" một tiếng rồi lảo đảo vác con chim to hơn mình gấp nhiều lần đứng dậy.

Thân hình chim trắng quá nhỏ, sau khi gian nan vác Phượng Hoàng lên thì đôi cánh gãy hoa mỹ kia gục xuống che khuất chim trắng, hoàn toàn không thấy bóng dáng y đâu nữa.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Phượng Hoàng tan đi, thay vào đó là sự kinh ngạc không che giấu được.

Chẳng biết kinh ngạc vì cục bông trắng này không gϊếŧ mình hay vì thân hình bé nhỏ như vậy mà có thể vác mình lên.

Phù Ngọc Thu khó nhọc duỗi chân chim vàng nhạt bước tới trước một bước.

Sau đó......

Y hoảng hốt "chíp" một tiếng, trực tiếp bị đè úp sấp.

Phượng Hoàng: "......"

Phù Ngọc Thu cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị đè dập, chẳng biết có phải y nhầm hay không mà cứ cảm thấy con chim lớn đè trên người mình hơi rung lên.

- Hình như là đang cười?

"Chíp, con chim này rõ nặng." Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều, còn đang lầm bầm, "Chắc không phải hắn cũng béo ngầm đấy chứ."

Phù Ngọc Thu vận khí rồi gượng dậy lần nữa chậm chạp chạy ra ngoài.

Mắt y bị lông Phượng Hoàng rực rỡ che khuất nên chỉ có thể chạy về phía cửa trong trí nhớ, cũng không thấy mây mù trong đại điện đã tan đi.

Phù Ngọc Thu nơm nớp lo sợ cõng Phượng Hoàng xông ra ngoài.

Trên đường bị đè úp bảy tám lần, giày vò hơn nửa ngày rốt cuộc cũng thoát khỏi sào huyệt ma quỷ.

Bên cạnh cung điện là một rừng ngô đồng, Phù Ngọc Thu cõng Phượng Hoàng chạy vào, phát hiện chung quanh không có sương mù nên thở phào nhẹ nhõm, "chíp" một tiếng lại bị đè sấp lần nữa.

Trong rừng ngô đồng đầy những đốm sáng li ti, đom đóm bay quanh hai người như mây mù.

Phù Ngọc Thu nằm rạp dưới đất thở dốc hơn nửa ngày mới khỏe lại.

Y mệt mỏi nhìn sang bên cạnh, phát hiện con chim kia chẳng biết đã đứng dậy từ lúc nào, giờ đang rũ mắt nhìn y.

Con chim lớn này bị giày vò cực kỳ gầy yếu, toàn thân còn ướt sũng nước, đôi cánh như bị bẻ gãy, nhìn thôi cũng thấy đau.

Phù Ngọc Thu chợt động lòng trắc ẩn, có cảm giác đồng bệnh tương liên vì cùng rơi vào tay Diêm La sống chịu bị hành hạ.

"Sao ngươi lại ở đó?" Phù Ngọc Thu giũ lông rồi đồng cảm nói, "Diêm La sống kia nhốt ngươi à?"

Cả bộ lông Phượng Hoàng bị thấm nước nhưng không ướt sũng như Phù Ngọc Thu, rõ ràng nhìn hết sức chật vật nhưng vẫn toát ra vẻ ưu nhã kiêu kỳ.

Nghe mấy chữ "Diêm La sống", con ngươi hắn khẽ động, nói khẽ: "Diêm La sống?"

Phù Ngọc Thu nghe giọng hắn khàn khàn thì càng thêm thương cảm hắn: "Là tiên tôn đó."

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng "ồ" một tiếng rồi thản nhiên nói: "Chính hắn."

"Ta biết ngay mà." Phù Ngọc Thu tức giận đập cánh, "Quả nhiên hắn có thú vui quái gở tra tấn người khác, hèn gì bị bệnh suốt, đáng đời!"

Phượng Hoàng nhìn y tức giận nhảy dựng lên, nghe y chửi rủa tiên tôn thì con ngươi dần tối đi.

Chỉ là trên mặt hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa, không vì bị tra tấn mà tâm tư âm trầm, dịu giọng nói: "Đa tạ ngươi đã cứu ta."

"Không có gì."

Thấy toàn thân hắn còn đang nhỏ nước tí tách, Phù Ngọc Thu cảm thấy chim lớn này hình như hơi ngốc, không thích nước mà cũng không biết giũ lông nữa.

Cục bông trắng ra sức lắc nước trên người mình rồi dạy hắn: "Ngươi làm vậy nè, xù lông lên rồi lắc mạnh là có thể giũ hết nước ngay."

Theo y biết thì bản năng loài chim không thích bị dính nước.

Chim lớn này bị nhốt trong pháp trận xối nước còn khó chịu đến mức nào nữa chứ.

Cục bông trắng xù lông như kẹo bông gòn ở thế gian, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến người ta chỉ sợ y lắc bay hết lông vũ của mình.

Nhưng Phượng Hoàng ưu nhã cương quyết không làm động tác này, hắn rũ mắt nhìn cục bông trắng đang nghiêm túc dạy mình làm chim, ấm giọng nói: "Không sao đâu."

Phù Ngọc Thu tưởng hắn gãy cánh không làm được nên tế nhị không nói nữa.

Sau một phen giày vò, giờ đã qua giờ Tý.

Phù Ngọc Thu bị gió lạnh thổi run cầm cập, lúc này mới nhớ ra mình đang chạy trối chết.

"Muốn trốn chung không?" Phù Ngọc Thu hỏi, "Nếu bị Diêm La sống bắt được nhất định hắn sẽ đem chúng ta đi bắn pháo hoa đấy."