Đàm Ngạn Hi nắm chặt bàn tay Nguyễn Tương, liếʍ láp: “Chị à, gian phu da^ʍ phụ hai người có thể gϊếŧ người diệt khẩu…”
“…”
Hài lòng nhìn Nguyễn Tương sợ tái mặt, Đàm Ngạn Hi cười ha hả: “Được rồi, nếu chị đồng ý bỏ trốn với tôi thì tôi sẽ không kể chuyện này ra ngoài."
Nguyễn Tương liếc nhìn Trần Thạc, run giọng hỏi Ngạn Hi: “Bỏ trốn… Bỏ trốn đi đâu?”
“Chuyện này chị không cần lo lắng.”
Đàm Ngạn Hi kính cẩn liếʍ mυ'ŧ ngón tay Nguyễn Tương: “Nói chung là nơi mà chú Ba cả đời này cũng không tìm được, tôi có tiền sẽ không bỏ đói chị.”
Nguyễn Tương do dự mấy giây gật đầu: “Được, tôi đi với cậu…”
Chỉ là tạm thời.
“Chị thật ngoan.”
Đàm Ngạn Hi nghiêng mặt, cười cười vỗ lên cánh mông non mềm của cô: “Được, vậy tôi sẽ bỏ qua cho gian phu nhà chị. Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho chị xem là tôi thao chị sướиɠ hay là hắn.”
Nguyễn Tương chưa kịp hiểu ý tứ của Đàm Ngạn Hi nhưng Trần Thạc là đàn ông đương nhiên đã hiểu.
Gương mặt tuấn tú phẳng lặng không biết đang suy nghĩ gì, Trần Thạc nhanh chân bước đến trước mặt Nguyễn Tương, ưỡn hông đâm thẳng dươиɠ ѵậŧ lớn vào miệng nhỏ đang bị Đàm Ngạn Hi thao rêи ɾỉ của Nguyễn Tương.
Hiện giờ đối đầu với Đàm Ngạn Hi quá phiền phức, không bằng thuận theo hưởng thụ miệng nhỏ một phen.
“A ưm…”
Qυყ đầυ lớn cắm thẳng vào trong, Nguyễn Tương rưng rưng mắt nhìn Trần Thạc giống như đang chất vấn anh đang muốn làm gì.
Trần Thạc có nén kích động đâm thẳng xuống cuống họng, rũ mắt chăm chú nhìn Nguyễn Tương, dịu dàng năn nỉ: “Tương Tương, có thể liếʍ giúp anh không, rất khó chịu.”
Bên dưới bị dươиɠ ѵậŧ Đàm Ngạn Hi làm đến ý loạn thần mê. Chóp mũi ngửi thấy hương vị hơi tanh của đàn ông, tuy rằng căng đến khó chịu nhưng Nguyễn Tương vẫn không từ chối, cô há miệng ngậm lấy vật kia, lè lưỡi liếʍ mυ'ŧ.
“Tương Tương thật giỏi…”
Trần Thạc vuốt ve mái tóc mềm mại giống như khích lệ con vật nhỏ. Thắt lưng không ngừng va chạm, dươиɠ ѵậŧ lớn đâm sâu vào vòm họng non mềm của Nguyễn Tương, làm miệng cô giống như đang làm huyệt.
“A…”
Nguyễn Tương bị cắm đến chảy nước mắt. Đàm Ngạn Hi thấy Trần Thạc làm miệng cô, tâm trạng kích động hai mắt đỏ rực muốn phô diễn toàn bộ kỹ năng ra trước mặt hắn, bên dưới càng đưa đẩy càng hăng giống như còn muốn nhét cả túi trứng vào huyệt cô.
Nguyễn Tương khó chịu bóp chặt bụng, gắng sức co bức thịt kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ đang cắm vào của Đàm Ngạn Hi.
Trong nháy mắt Đàm Ngạn Hi cảm thấy sâu trong tao động như có cái miệng nhỏ cắn chặt qυყ đầυ cậu ta, mắt ngựa cũng bị mị thịt cắn nuốt, kɧoáı ©ảʍ kéo đến khiến cậu ta cuống quýt.
“Ây da… Chị gái, đừng hút chặt như vậy tôi không giữ được…”
Đàm Ngạn Hi định rút côn ŧᏂịŧ ra nhưng đã muộn, mị thịt cắи ʍút̼ thân gậy, mỗi tấc rút ra đều vô cùng gian nan, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vui sướиɠ đè nhau chồng chất.
Cậu ta mới chỉ rút được nửa thì cơ thịt trên dươиɠ ѵậŧ đã co rút lại, sau đó một dòng nóng bỏng xuyên qua ống dẫn tinh, phun ra ngoài mắt ngựa.
Nóng chết mất… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng chết mất… Lần này Nguyễn Tương đã tỉnh táo cảm nhận được vách thịt trong hoa huyệt bị phun đến thoải mái, cô bị Đàm Ngạn Hi bắn vào trong.
Đàm Ngạn Hi đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ cao trào, cậu ta thất thần hít một hơi sâu, Trần Thạc lại nở nụ cười chế giễu: “Nhanh như vậy đã bắn? Còn nói tôi không gắng gượng được? Cậu còn nhỏ đã xuất tinh sớm, nên đi bệnh viện kiểm tra là vừa."
“Nói láo! Hừ, anh mới xuất tinh sớm!”
Đàm Ngạn Hi hồi phục tinh thần liền xù lông giận dỗi: “Tại chị gái hút chặt quá.”
Nguyễn Tương bất đắc dĩ, cô không có ý hút Đàm Ngạn Hi đến xuất tinh, chỉ muốn cậu ta làm chậm một chút, ai ngờ Đàm Ngạn Hi lại không giữ được tinh quan.
Nói xong, Đàm Ngạn Hi lại đẩy Trần Thạc ra, sau đó chắn trước người Nguyễn Tương: “Không cho! Hai người nên cáo biệt rồi! Chú già, tạm biệt!”
“…”
“Nếu anh còn không đi ra, tôi sẽ báo cảnh sát là anh lén lút xông vào nhà dân trộm đồ, đồng thời cưỡиɠ ɖâʍ chưa thành.”
Đàm Ngạn Hi lên giọng cảnh cáo, lời lẽ hùng hồn, còn híp mắt tinh quái: “Nếu như đang ở nước ngoài thì tôi sẽ nổ súng bắn chết anh. Ở nước ngoài đây cũng là hành vi tự vệ, còn anh là người phạm pháp.”
Con ngươi Trần Thạc co rút. Nguyễn Tương liếc mắt ra hiệu với hắn, liều mạng kéo hắn đi.
Trần Thạc lùi về sau hai bước, miễn cưỡng đáp lại: “Mong cậu đối tốt với cô ấy.”
“Không cần anh nhắc nhở.”