Bọn Họ Đều Muốn Làm Cô

Chương 40: Ꮯôn Ŧhịt lớn nhớ em sưng đau mấy ngày

“Đừng nhìn, em…”

Nguyễn Tương đỏ bừng mặt muốn khép lại hai chân, Trần Thạc lại cấp tốc cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ lớn màu tím đỏ bắn ra ngoài.

“Trần Thạc, không muốn…”

Cô mềm yếu nũng nịu một tiếng lại càng khiến Trần Thạc thêm hưng phấn, anh quỳ gối, không làm màn dạo đầu đã cắm thẳng vào miệng huyệt.

Nhục động vừa mới bị Đàm Ngạn Hi thao mở, hiện giờ lại nuốt thêm một côn ŧᏂịŧ thô tráng khác, bên trong mật nước dồi dào, vách thịt tự động cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ như vui sướиɠ gặp lại người cũ.

“Tương Tương, em thật nhiệt tình…”

Trần Thạc thỏa mãn thở dài một hơi, nhắm chặt mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bên trong cơ thể Nguyễn Tương.

“Hu… Thạc ca, không nên làm ở đây…”

“Tương Tương đã thèm khát không nhịn được, còn tự bắt nạt chính mình, em còn hận anh không thể cắm sớm hơn chứ?”

Trần Thạc vừa nói vừa đẩy ngã Nguyễn Tương xuống giường, ép cô cong hai chân thuận tiện cho mình làm huyệt.

Nguyễn Tương bị anh thao mềm nhũn, mở rộng hai chân mặc cho người đàn ông gian da^ʍ. Trong mắt cô chỉ còn cơ thể cường tráng đang đưa đẩy của Trần Thạc, bầu vυ' giấu trong lớp áo ngủ rung lắc, hai điểm tròn trước ngực cung đảo vòng lên xuống, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng, trong miệng vong tình rêи ɾỉ.

“A ~~ Thạc ca thật mạnh ~ dùng sức cắm ~ A ha ~ đâm đến điểm G ~ sướиɠ chết mất ~”

“Tương Tương, sau khi làm em anh đã không chạm vào Chương Kỳ. Anh vì em thủ thân như ngọc, dươиɠ ѵậŧ lớn nhớ em sưng đau mấy ngày, a… thật thoải mái… Tương Tương, sao bên trong lại thoải mái như vậy…”

Tiếng nước òm ọp càng khiến Nguyễn Tương thêm ngượng ngùng, cô nhắm chặt mắt thở dốc hưởng thụ: “Ưm…ha… Chính là chỗ đó… Ngứa, tao vυ' rất ngứa… Thạc ca mau sờ, mau liếʍ đầṳ ѵú…”

Trần Thạc đẩy váy ngủ Nguyễn Tương lên tận ngực, liếc nhìn núʍ ѵú đã sưng đỏ mắng một câu da^ʍ phụ, không chần chờ há mồm liếʍ mυ'ŧ.

Nguyễn Tương vừa được Đàm Ngạn Hi liếʍ mυ'ŧ đến vui vẻ, không hài lòng cường độ liếʍ láp nhẹ nhàng của Trần Thạc, há miệng tao mị nũng nịu: “A ưm ~ Thạc ca, mau dùng sức ~ Mau mυ'ŧ sưng núʍ ѵú ~ thật căng, muốn được Thạc ca mυ'ŧ núʍ ѵú ~”

Trần Thạc nhiệt huyết trào dâng, càng thêm dùng sức liếʍ láp núʍ ѵú kêu chậc chậc: “Mấy ngày không gặp sao em lại càng da^ʍ, hửm?"

Nguyễn Tương thoải mái rêи ɾỉ, vẫn chưa kịp hồi thần thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông khác.

“Đó là đương nhiên, vì bị tôi chơi phát tao đấy.”

Cả người tê rần, Nguyễn Tương quay đầu nhìn lại, không biết đầu giường đã xuất hiện thiếu niên cao lớn từ lúc nào. Cậu ta đang thưởng thức không chớp mắt dáng vẻ ban ngày tuyên da^ʍ của hai người.

Cửa ban công có mở, cậu ta có thể nhảy vào không tiếng động mà im lặng quan sát bọn họ hồi lâu.

“A!”

Nguyễn Tương hoảng sợ kêu rên, Trần Thạc bỗng dừng động tác, trừng mắt nhìn thiếu niên đột nhiên xông vào, âm thanh mang theo mùi tìиɧ ɖu͙© thô suyễn: “Cậu là ai?”

Đàm Ngạn Hi không trả lời mà công khai móc tiểu đệ ra, đứng trước mặt hắn bắt đầu tuốt lên xuống, qυყ đầυ đã rỉ ít chất dịch trong suốt.

“Cậu ấy là cháu của Đàm tổng.”

Nguyễn Tương trả lời, hoảng sợ xấu hổ qua đi. Nhìn Đàm Ngạn Hi đang công khai thủ da^ʍ, cô bỗng nhiên nảy sinh cảm giác hưng phấn xa lạ.

Cô cũng không biết bản thân chờ mong điều gì.

“Chị gái, đây là thằng nào? Người tình mà chị giấu chú Ba?”

Đàm Ngạn Hi lại bày vẻ mặt cao ngạo giống lần đầu gặp Nguyễn Tương, chân mày nhăn lại, xoi mói đánh giá Trần Thạc.

“Không ngờ chị gái bộ dạng thanh thuần như tiểu bạch thỏ lại dâʍ đãиɠ như vậy. Quấn quýt ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi còn chưa đủ, quay đầu đã gian díu với tình nhân.”

Trần Thạc sa sầm mặt, nhất thời hiểu rõ vì sao tao bức Nguyễn Tương lại ướt mềm như vậy, hóa ra là bị người khác thao.

“Không phải…”

Nguyễn Tương thẹn thùng rũ mi, bắt đầu nhắm mắt nói láo: “Anh ấy là… tôi gọi đến.”

“Ồ?”

Đàm Ngạn Hi đương nhiên không dễ bị qua mặt như vậy. Có điều cậu ta không vạch trần Nguyễn Tương, nheo mắt nhìn Trần Thạc, tầm mắt rơi xuống côn ŧᏂịŧ tím đỏ đang ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.

Đột nhiên giơ tay đấm Trần Thạc.

Trần Thạc tuy bất ngờ nhưng vẫn kịp giơ tay ngăn lại, hai nam giới cường tráng tranh chấp nhau, Nguyễn Tương bị dọa sợ vội vàng hòa giải: “Ngạn Hi, cậu không nên ra tay, có chuyện gì bình tĩnh nói chuyện…”

Đàm Ngạn Hi rốt cuộc buông tay lùi về sau một bước. Thiếu niên trừng mắt với Trần Thạc, ánh mắt hung ác hoàn toàn không giống như trẻ con, khớp ngón tay bị nắm chặt kêu răng rắc.

“Anh là tên nào? Dám chạm vào cô gái của tôi?”

“Tôi là người yêu của…”

Trần Thạc muốn bước lên trút giận lại bị Nguyễn Tương cản lại, cô nắm chặt bàn tay hắn: “Anh đừng giận, đây đang là nhà của Đàm tổng… Ngạn Hi, tôi… Anh ấy sẽ rời đi mau, cậu đừng giận được không?”

Cô sợ Đàm Ngạn Hi sẽ nói chuyện nay đến tai Đàm Ngụy Ngang.

Đàm Ngạn Hi liếc nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên nở nụ cười ma mãnh.

“Không được đi. Trong biệt thự có video giám sát nên chắc chắn đã quay được anh ta, anh ta còn dám làm bậy? Muốn ngày mai lên trang nhất báo xã hội hả? A, dù sao cũng đã đến, vậy để anh ta thưởng thức tôi thao chị thế nào, để xem anh ta thao chị có thoải mái bằng tôi không? Hửm?”

Trần Thạc đương nhiên không cam lòng, thế nhưng Nguyễn Tương sốt sắng nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu đứng dưới mái hiên không được làm loạn.

May mắn Trần Thạc chỉ nhăn chặt chân mày nhịn xuống, đứng bên xem Đàm Ngạn Hi muốn làm trò gì.

Đàm Ngạn Hi cúi người xuống trước mặt Nguyễn Tương, cởϊ qυầи giải phóng côn ŧᏂịŧ thô to, tiếp theo cười ngạo nghễ.

“Chị gái, nếu tôi nói chuyện chị nɠɵạı ŧìиɧ cho chú Ba thì chị nói xem, chú ấy sẽ thế nào?”

Nguyễn Tương sợ tái nhợt mặt, không ngừng lắc đầu, trơ mắt nhìn Đàm Ngạn Hi đẩy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng làm căng tràn miệng huyệt mình.

Thật thoải mái… Cô lại không nhịn được muốn rêи ɾỉ. Dục tính đã nổi lên thì căn bản không phân biệt người đến.

Nguyễn Tương nỗ lực rướn nửa người trên, bàn tay mềm mại bám lấy cánh tay rắn chắc của cậu ta, khuôn mặt trứng ngỗng đỏ bừng, cô mềm giọng năn nỉ: “Ngạn Hi, đừng dọa chị có được không, cậu… Cậu muốn thế nào?”