Bạch Ngọc Kinh nhíu mày quay đầu lại, sắc mặt khó coi.
Đàm Ngạn Hi cười cợt, bàn tay mau mắn cởi váy ngủ Nguyễn Tương, kéo luôn cả qυầи ɭóŧ mà cô vừa mặc, bắt Nguyễn Tương trần trụi huyệt nhỏ ra trước mặt Bạch Ngọc Kinh. Hoa thịt lóng lánh nước mê người khẽ run rẩy trong bắp đùi trắng mịn.
Không đợi Bạch Ngọc Kinh có phản ứng, Đàm Ngạn Hi đã nâng côn ŧᏂịŧ nửa cứng của mình vào trong miệng huyệt Nguyễn Tương, một đường cắm thẳng vào.
“Ưm a…”
Nhục huyệt tối qua mới bị thao đã khôi phục sự căng mịn. Cho dù côn ŧᏂịŧ Đàm Ngạn Hi vẫn chưa hoàn toàn cương cứng, Nguyễn Tương vẫn nhỏ giọng rêи ɾỉ. Cơ thể mềm nhũn ngã vào trong l*иg ngực thiếu niên, bầu ngực dán sát vào cơ ngực rộng rãi của cậu ta, cả người mềm nhũn không còn sức lực giãy dụa.
Nơi giao hợp của hai người bày ra trước mặt Bạch Ngọc Kinh, Đàm Ngạn Hi đĩnh hông va chạm bành bạch, nhấp hông ra vào trong tao động nóng ướt.
Dươиɠ ѵậŧ cắm vào khiến bụng nhỏ căn trướng, Nguyễn Tương càng rêи ɾỉ không ngừng.
Đàm Ngạn Hi vừa làm huyệt cô vừa đắc ý nói với Bạch Ngọc Kinh: “Thấy chưa, tiểu huyệt của chị gái nhỏ xinh đẹp không? Bên trong cực nhiều nước, vừa nóng vừa chặt, thịt mềm cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, thoải mái muốn thăng thiên. Anh Kinh, anh thử đi mà.”
Nói xong, ngón tay Đàm Ngạn Hi còn đẩy miệng huyệt vốn bị mình cắm đầy, để Bạch Ngọc Kinh nhìn thấy vách thịt mỏng manh bên trong.
Bạch Ngọc Kinh rùng mình, thất thần vài giây sau đó như bừng tỉnh, lần này dứt khoát quay đầu rời đi, bỏ lại một câu nói lạnh lùng mà nghiêm nghị: “Cậu còn dám làm loạn như vậy, tôi sẽ gọi bác gái đến bắt cậu về.”
Dứt lời, bóng lưng Bạch Ngọc Kinh biến mất sau phiến cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Một giây sau, Nguyễn Tương gắng sức đẩy Đàm Ngạn Hi ra, sau đó tát cậu ta một cái bốp.
Đàm Ngạn Hi lại không ngỡ ngàng, cậu ta sờ sờ mặt, khóe miệng còn mỉm cười: “Sao chị lại đánh tôi? Chị muốn gây sự chú ý của tôi hả?”
“Tên khốn! Cậu coi tôi là gì? Đồ ăn vặt của mấy đứa nít ranh hả? Cậu ăn chưa đủ còn muốn san sẻ cho người khác?”
Bao nhiêu giận dữ và uất ức đều phát tiết trong tiếng quát mắng: “Cậu có tôn trọng cảm thụ của tôi không? Sao có thể làm tôi ở ngay trước mặt người đàn ông khác, tôi không phải gái điếm…”
Đàm Ngạn Hi sờ lên gò má đỏ ửng: “Đừng nóng giận mà, chị ơi.”
“Bác gái mà anh ta vừa nói là ai? Mẹ cậu? Không phải mẹ cậu qua đời rồi sao?”
“A…”
“Lại gạt tôi chứ gì? Mưa gió thả diều gì chứ, gạt tôi tin tưởng cậu đáng thương, tôi là đứa ngốc mà.”
Nói xong Nguyễn Tương đứng dậy định xuống giường, Đàm Ngạn Hi chặn lại, giam cầm cô vào ngực.
L*иg ngực nóng bỏng rộng rãi của thiếu niên giam ôm chặt lấy cô, cơ bắp mạnh mẽ khóa chặt không cho cô cử động. Cô còn ngửi được trên người cậu ta hơi thở dễ chịu, cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ đang đè lên ngực mình.
“A… Thả tôi ra…”
Mật ngọt sắp tràn ra ngoài tiểu huyệt, hương thơm nam tính ôm ấp như vậy càng khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.
“Chị à, chị… Không nên tức giận…”
Đàm Ngạn Hi nửa bá đạo nửa làm nũng: “Mẹ tôi thực sự đã qua đời, không lừa gạt chị mà. Bác gái mà anh Kinh nói là mẹ kế tôi…”
“Ồ… Mẹ kế còn quản cậu cơ à, quan hệ giữa hai người tốt nhỉ? Cậu gạt người, thả ra…”
Nguyễn Tương tức giận giãy giụa: “Thả mau, thằng nhóc lừa đảo này! Lừa gạt cơ thể còn muốn lừa gạt cả lòng tôi!”
“Không gạt chị thật mà, thực sự không gạt chị.” Giọng nói Đàm Ngạn Hi càng ấm áp chân thành, nhẹ nhàng mơn trớn tai cô như lông chim mỏng manh.
“Được rồi, tôi sai rồi, xin lỗi mà. Tôi sao cam lòng để người khác thao chị được. Hạ Lan Kinh không thích nữ giới, tôi chỉ đánh cược với người khác xem anh ấy nhìn thấy chị có cứng lên không. Nếu anh ấy mà chạm vào phụ nữ thì mặt trời mọc đằng tây. Hơn nữa, anh ấy muốn chạm vào chị, tôi cũng không chịu… Thật mà, chị phải tin tưởng tôi.”
Nguyễn Tương ngừng lộn xộn, hít một ngụm khí: “Hạ Lan Kinh…?”
“Ai ôi, chính là… Haiz.. tôi lỡ miệng.” Đàm Ngạn Hi cười cợt: “Chị à, không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ lên thời sự đấy.”
Nguyễn Tương cũng hiểu, hóa ra tên thật của Bạch Ngọc Kinh là Hạ Lan Kinh, là công tử thế gia của thành phố này.
Cô không biết các hào môn ở đây có bối cảnh thế nào, chỉ ấn tượng mình từng nhìn thấy tên Hạ Lan X trên thời sự, có điều lúc đó cũng không bận tâm.
Đàm Ngạn Hi chuyển đề tài: “Chị à, có phải chị cũng muốn được một mình tôi thao không? Tưởng rằng tôi chia sẽ với người khác nên tủi thân như vậy… Nói thật nha, chị nổi giận vì chuyện này tôi rất vui đó.”
“Không phải vậy, cậu là đồ tự luyến! Tôi chỉ muốn cậu cuốn dọn nhanh lên, đừng để Đàm tổng về nhà bắt gặp!”
“Nói một đằng nghĩ một nẻo ~ Haiz ~ Tôi đi rồi chị cam lòng không?”
Đàm Ngạn Hi ôm chặt lấy Nguyễn Tương, bàn tay gian tà sờ tới sờ lui trên người cô, chuẩn xác tìm đến nhục động vừa bị mình thao mở, trêu chọc lên cánh hoa mẫn cảm, giọng nói còn mang theo trầm khàn mê hoặc.
“Nơi này của chị có cam lòng không? Da^ʍ như vậy nếu không có côn ŧᏂịŧ lớn của tôi hầu hạ thì sợ mỗi giờ khắc đều nhớ đến tôi nha.”
“Cậu… cút…”
Nguyễn Tương đẩy cậu ta nhưng không đẩy được, cơ thể va chạm nhau càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giọng nói càng như hờn dỗi. Bởi lẽ Đàm Ngạn Hi quả thực nói không sai, cô khao khát cơ thể cậu ta là thật… Muốn được côn ŧᏂịŧ lớn của cậu ta chen vào.
Lúc này Đàm Ngạn Hi đột nhiên buông tay, Nguyễn Tương thuận thế vội vàng đứng dạy, chạy đến gian bày trang phục.
Kìm nén du͙© vọиɠ trong cơ thể xuống, lần lượt mặc qυầи ɭóŧ và áo ngực, sau đó thay một bộ đồ mặc ở nhà sạch sẽ khác.
Đàm Ngạn Hi im lặng thưởng thức cô, cười cợt: “Chị thật da^ʍ.”
Nguyễn Tương đỏ mặt: “Người ta chỉ thay quần áo, mắc mớ gì đến cậu?”
“Chẳng lẽ chị không biết mặc quần áo trước mặt đàn ông sẽ càng dụ dỗ đàn ông cởi xuống, mạnh mẽ thao chị à? Tiểu huyệt cùng bầu ngực nõn nà như vậy, bị quần áo che mất hơi phí, tốt nhất nên trút xuống để đàn ông đùa bỡn.”
“Im miệng! Còn nhỏ mà học những cái không đâu!”
Nguyễn Tương gần như bụm mặt mở cửa chạy ra ngoài, giọng nói ngây thơ cùng gian tà của Đàm Ngạn Hi vẫn không buông tha cô: “Chị đừng quên hôm qua bảo cho tôi ăn bên dưới. Tôi đói lắm, muốn ăn bên dưới với sữa chị!”
Không biết xấu hổ!