Nhất Phẩm Điền Viên Mỹ Thực Hương

Chương 55: Muối đậu que

Editor: Selina

Chương 55: Muối đậu que

Mạch Nha nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một cái, không nóng không lạnh nói: “Kêu tỷ tỷ!”

Cẩu Thặng bĩu môi: “Tỷ tỷ…”

“Thế này còn tạm được.” Mạch Nha cười: “Ta thực sự muốn đi huyện thành, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo đảm mang đồ ăn ngon về cho ngươi, như thế nào?”

Cẩu Thặng vừa mới bắt đầu thì không quá tin tưởng, bất quá hiện tại nó thực sự tin nàng: “Ta nghe lời, ta nhất định nghe lời, ngươi kêu ta làm gì, ta liền làm cái đó.” Nói xong, hắn đặt mông ngồi vào băng ghế, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, không nhúc nhích. Bộ dáng ấy liền chọc cười Điền thị: “Ngươi oa nhi này, chỉ một cái huyện thành, so với nương ngươi còn thích hơn hả!”

Mạch Nha cũng bị hắn làm cho cười, khom người ôm giỏ rau, đi ra vườn rau.

Gần đây rau dưa càng ngày càng nhiều, làm cho Điền thị sắp sầu muốn hỏng rồi. Xem đi, khẳng định ăn không hết. Mấy khối cải trắng, có chút già quá ăn không được, liền rút ném cho heo ăn, cứ như vậy, cám bắp liền dùng ít đi một ít. Hơn nữa mỗi ngày đi trích lá cây da mới về, tiểu trư đã ăn thành đại trư rồi. Cả ngày không có việc gì, chúng nó chỉ ở chuồng heo kêu hừ hừ kỉ kỉ, có khi còn đánh nhau.

“Ai da, nhiều rau dưa thế này, ăn đến khi nào đây nha!” Điền thị thấy nàng cầm rổ, lại lải nhải than thở.

“Nương, yên tâm đi, ta sẽ không để chúng nó lớn lên vô ích đâu.” Mạch Nha bảo Cẩu Thặng bưng băng ghế đến cho nàng. Nàng ngồi vào phía dưới đại thụ, lại bảo hắn lấy thêm một ít rổ lại đây.

Cẩu Thặng thực sự nghe lời, chưa từng thấy hắn chạy mau như vậy bao giờ cả.

Có giáo huấn ngày hôm quá, hắn minh bạch, nếu không nghe lời, thật sự cái gì cũng không có mà ăn, hắn chỉ có thể nhìn Cẩu Đản ăn sung mặc sướиɠ.

Mạch Nha thực vừa lòng đối với biểu hiện của hắn: “Ngươi nghe lời như vậy, mới có thể xem như một tiểu hài tử đủ tư cách. Thôn chúng ta có một nam oa tên là Lâm Hổ, cùng ngươi không sai biệt lắm, nhưng người ta so với ngươi hiểu chuyện hớn nhiều. Mỗi lần hắn tới, ta đều đem đồ ăn ngon cho hắn ăn, hắn sung sướиɠ đến không chịu được đâu.”

Cẩu Thặng cũng không hé răng, yên lặng giúp nàng trích đậu que. (Nơi này đậu que chính là cây đậu đũa, cái loại mà dài ơi là dài ý!)

Hắn đang dùng hành động để tỏ vẻ sao!

Năm nay đích xác là trồng không ít đậu que. Bất quá, Mạch Nha một chút đều không lo lắng, nàng chuẩn bị đem đậu que đi muối, để lưu trữ từ từ ăn.

“Ca, ngươi giúp ta rửa một cái cái bình lớn với!”

“Nga, muốn cái nào?” Đông Sinh chỉ vào một loạt cái bình trong viện, có nửa thước, có cái thì bằng cẳng chân...

Mạch Nha nghĩ nghĩ: “Ta muốn cái cai vừa vừa kia kìa, năm nay đồ ăn nhiều, nhỏ quá chỉ sợ không đủ.”

“Được, để ta mang ra bờ sông rửa!”

Điền thị buồn bực nói: “Nha Tử, ngươi phải làm rau ngâm a?” Người nơi này đều có thói quen mùa xuân làm đồ ăn để dùng tới một năm cũng được. Trải qua một mùa đông dài, đến lúc thu hoạch vào mùa xuân thì rửa sạch sẽ đồ ăn, để treo khô hay là ngâm cũng được. Mỗi nhà có một phương pháp ngâm bất đồng, làm ra hương vị cũng khác nhau rất nhiều. Nếu ngâm không tốt, thì một vò đồ ăn kia sẽ phải ném đi.

Mạch Nha lắc đầu: “Ta làm đồ chua, dùng nước muối để ngâm liền xong, ăn ngon lắm đấy. Hôm trước ta không phải đã muối cải trắng sao? Phương pháp làm giống hệt nhau.”

Điền thị không nói, cải trắng muối đích xác ăn rất ngon. Bất quá loại đồ vật dưa muối này, phải nhân lúc mới mẻ mà ăn, bằng không để lâu, liền mất đi hương vị.

Mặt khác, Mạch Nha còn có ý nghĩ của mình, nàng muốn thử làm kimchi Hàn Quốc. Loại đồ chua này, chế tác kỳ nhanh, hương vị tốt, nàng muốn làm thử xem. Bất quá trong nhà không có tương ớt, cái này thì tương đối phiền toái. Hiện tại còn không phải mùa thu, bằng không có thể làm tương ớt ngay. Bất quá vẫn còn tốt, nàng ngày mai đi huyện thành, nếu có bán, có thể thuận tiện mua chút trở về.

Điền thị mặc kệ nàng, chỉ cần nàng cao hứng là được.

Giữa trưa, Mạch Nha chọn chút đậu que già, dùng thịt xào ra một đĩa thơm phúc. Vì khen thưởng Cẩu Thặng, Đông Sinh đi mương vớt tôm hùm đất, ở bờ sông rửa sạch, mang trở về cho nàng nấu.

Thời điểm ăn cơm, Cẩu Thặng đầy mặt tươi cười.

“Tôm, đại cô ta muốn ăn tôm.” Cẩu Đản chỉ vào tôm hùm đất đỏ rực, cùng Điền thị ồn ào.

Mạch Nha đem hắn ôm lại đây: “Tới, tỷ tỷ lột vỏ cho ngươi.”

Cẩu Thặng thật đúng là thích ăn, cuối cùng thiếu chút nữa còn úp mặt cùng một chỗ với cái bát, phút cuối cùng, hắn xoa xoa miệng, nói: “Tỷ tỷ, chạng vạng ta lại đi vớt tôm cho ngươi được không?”

“Để mấy hôm nữa nhé, thứ này một lần không thể ăn quá nhiều, bằng không ngươi sẽ bị lạnh bụng tiêu chảy đấy!”

“Không có việc gì, bụng ta rắn chắc lắm, ngươi nhìn xem.” Nói xong, hắn còn làm như thật vỗ vỗ bụng.

Cẩu Đản cười hắn: “Ca ca bụng như chiêng trống, kêu vang thùng thùng!”

Người một nhà đều bị hắn chọc cười. Điền thị thực vui mừng nhìn hai hài tử, may mắn nàng nghe lời Mạch Nha nói, bằng không Cẩu Thặng hiện tại nhất định khiến nàng đau đầu hỏng rồi.

Sáng sớm hôm sau, Mạch Nha cùng Đông Sinh đi huyện thành. Đông Sinh đuổi xe lừa, Mạch Nha được Điền thị cho tiền, ngồi ở đằng sau.

Điền thị tuyệt đối yên tâm về nàng, oa nhi này hiện tại rất khôn khéo, còn quản tiền tốt hơn so với nương.

Con lừa ở nhà buồn chán lâu lắm rồi, vừa được ra khỏi cửa, liền hưng phấn muốn hỏng luôn, chạy càng nhanh hơn so với trước kia.

“Ca, ngươi kéo nó chạy chậm lại một chút.” Mạch Nha ngồi ở đằng sau bị xóc muốn hỏng rồi.

Đông Sinh kéo dây cương: “Nó chạy một hồi mệt rồi thì phải chậm lại thôi, ngươi kiên nhẫn một chút nhé.” Con lừa chính là con lừa, đôi khi lì lợm không đổi được.

Ra khỏi thôn, hai bên đại lộ đều là đồng ruộng lớn lớn bé bé. Liếc mắt một cái nhìn lại, đều thấy những người nông dân đang bận việc trong đất, có vài người muốn trồng lúa nước, hiện giờ đồng ruộng đã được tưới nước thấm đẫm rồi.

Không có phương tiện hiện đại, chỉ có thể dựa vào nhân lực đi đạp nước xe. Xe chở nước ở đây là dùng rương gỗ hợp lại thành một ống thật dài. Bên trong bánh xe có cánh quạt, bánh răng cũng là làm bằng gỗ. Tưng hộp từng hộp đạt ở bên nhau, người đứng ở trên nắm chặt tay, bánh xe gỗ chuyển động luân hồi, liền đem nước từ chỗ thấp đưa tới chỗ cao.

Nhìn bọn họ làm việc, Mạch Nha cảm thấy nhà mình không trồng lúa nước là một ý tưởng là chính xác, không có máy móc, trồng lúa nước quá phiền toái. Ngươi cũng không có trâu, muốn cày ruộng thì biết làm sao bây giờ? Không thể dựa vào người đi kéo cày được, như vậy không có lời, quá không mệt nhọc.

Để đuổi kịp ăn tết, huyện thành cũng phá lệ náo nhiệt, các nhóm tiểu thương ở xung quanh tụ tập đến nơi đây, mấy tiểu quán ở huyện thành liền bắt đầu bày khắp hai bên đường, bày từ ngoài huyện một đường vào bên trong.

Mạch Nha lần này lên huyện thành chính là vì tìm mua mấy loại đồ vật trở về. Vì thế, nàng sớm đã xuống xe, đi bộ cùng Đông Sinh chầm chậm hướng phía trước đi xem.

Chờ đến khi đi vào đại môn huyện thành, xe lừa đã bày không ít đồ vật, có vải bố, có hạt giống đồ ăn, còn có một ít hương liệu hiếm lạ nàng tìm được, có thể để chế tác đồ ăn, cũng có thể dùng làm hạt giống. Mặt khác nàng cũng mua cho huynh đệ Cẩu Thặng hai cái đồ chơi, xem như đưa lễ vật cho bọn hắn. Điển tâm thì để đến khi vào bên trong mua.

Vào cửa thành, bọn họ đi trước tiên cửa hàng của Trần chưởng quầy.

Tuy rằng còn chưa tới giữa trưa, nhưng trong tiệm Trần chưởng quầy đã có không ít khách nhân, tốp năm tốp ba tiến vào uống trà.

Tiểu nhị ở trong tiệm chạy trước chạy sau.

Đông Sinh đã qua đây rất nhiều lần, đối với nơi này rất quen thuộc, hắn ở cửa gọi một tiếng.

Tiểu nhị quay đầu lại vừa thấy là hắn, trên mặt vui đến nở hoa: “Nha, này không phải Đông Sinh huynh đệ sao? Hôm nay như thế nào có rảnh tới, mau tiến vào ngồi, nha, Mạch Nha cô nương cũng tới rồi!”