Nhất Phẩm Điền Viên Mỹ Thực Hương

Chương 53: Nói lời phải giữ lấy lời

Editor: Selina

Chương 53: Nói lời phải giữ lấy lời

“Cẩu Đản, hôm nay ở nhà ngoan không nha?” Điền thị đứng ở trong viện, một bên rửa mặt, một bên cười hỏi Cẩu Đản.

Cẩu Đản đem chậu nhỏ đựng rùa đen đưa cho nàng xem như đang hiến vật quý: “Đại cô, đây là tỷ tỷ bắt rùa đen cho ta, tỷ tỷ còn nấu cá cho ta ăn nữa đấy!”

“Nha, thật là rùa đen.” Điền thị cười ha hả thò lại gần xem.

Đông Sinh vội vàng xếp gọn cây cải dầu trong sân, lại dùng giấy dầu đắp lên bên trên, phòng ngừa ban đêm trời mưa.

Đang làm, Nguyên Thanh đã lôi kéo Cẩu Thặng trở lại.

Còn chưa có vào sân, Cẩu Thặng đã oán giận mách lẻo: “Đại cô, người này khi dễ ta, hắn còn đánh mông ta, ta không cần cùng hắn đi ra ngoài, ta không muốn đi với hắn nữa.” Hắn thực thức thời chạy đến trước mặt Điền thị làm nũng.

Điền thị thương tiếc sờ sờ đầu của hắn: “Ngươi nếu như không nghịch ngợm, Nguyên Thanh đại ca cũng sẽ không đem ngươi đi ra ngoài. Nhìn xem ngươi nháo cả một buổi chiều kìa, còn dám nháo như vậy, hắn còn có thể đánh ngươi tiếp đấy.”

Đưa người xong, Nguyên Thanh nói phải về nhà, nhưng Đông Sinh cứng rắn không cho hắn đi, còn nói buổi tối muốn cùng hắn thương lượng tiếp theo nên trồng loại cây gì.

Điền thị cũng giữ hắn lại, nào có đạo lý tới giờ ăn cơm rồi lại còn phải đi.

Nguyên Thanh cũng là lo lắng Lý thị một mình ở nhà, bằng không hắn ở nơi nào cũng đều giống nhau cả. Mạch Nha nói đợi lát nữa ăn xong thì mang cơm trở về cũng giống nhau. Nếu không thì đón Lý thị sang đây cùng nhau ăn.

Nghĩ đến việc cả nhà làm việc đều mệt mỏi, Nguyên Thanh liền đồng ý đợi lát nữa mang cơm trở về.

Chờ đến khi mọi người đều ngồi vào bàn, Cẩu Thặng là đứa tích cực nhất. Đầu tiên hắn đi lên cầm một cái bánh bao, ngay sau đó liền cầm chén với qua, muốn bảo Điền thị múc canh cá cho hắn. Cẩu Đản thì lại ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Mạch Nha, ăn đồ ăn Mạch Nha kẹp cho hắn.

“Đại cô, ta muốn uống canh cá.”

“Được được, đưa đây ta múc cho ngươi.” Điền thị cầm chén lên múc canh cá.

Mạch Nha cầm lấy muỗng trong tay nàng, vặn mặt nói: “Ta và các ngươi đã nói qua, chiều nay ta đã nói với hắn rồi, nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời, mang theo Cẩu Đản chơi, buổi tối sẽ có canh cá uống. Chính là, các ngươi cũng nhìn thấy buổi chiều hắn đều làm cái gì đi, cho nên, canh cá này không phân cho hắn, ai nói cái gì cũng vô dụng!”

Nàng dứt khoát đem canh cá múc vào trong chén mỗi người, ngay cả Cẩu Đản cũng được phân cho một ít, chỉ là không có phần của Cẩu Thặng.

Đông Sinh chăm chú ăn bánh bao, cùng Nguyên Thanh thấp giọng nói chuyện cái gì đó. Hai người bọn họ làm như không nghe thấy.

Điền thị khó xử nói: “Này… Sợ là không tốt đi, nếu không, ta đem canh cá của ta phân cho hắn uống.” Thấy cháu trai thân mở to mắt nhìn, nàng làm cô cô, nơi nào còn nuốt trôi.

Cẩu Thặng tức chết rồi, phẫn nộ trừng mắt Mạch Nha, cái miệng nhỏ dẩu lên thật cao, không ăn cơm, cũng không chịu hé răng.

“Không được!” Mạch Nha kiên quyết, nàng nghiêm túc nhìn Cẩu Thặng: “Ngươi đã mười tuổi rồi, miễn cưỡng có thể xem như một tiểu nam tử hán. Nếu là nam tử hán, nên giữ lời nói, ta lúc ấy nói như thế nào, ngươi lại làm như thế nào? Không đạt được điều kiện của ta, ngươi còn không biết xấu hổ mà ăn sao?”

Đông Sinh hát đệm nói: “Nàng nói rất đúng, thân là nam tử hán, sao có thể nói lời mà không giữ lời vậy. Nếu là như vậy, ngươi còn không bằng đi làm nữ oa đi. Như vậy chính là chơi xấu, cũng không ai muốn chơi với ngươi!”

“Ta không phải nữ oa!” Cẩu Thặng hung tợn gầm rú, thở hổn hển hồng hộc.

Điền thị đau lòng đem hắn túm lại, oán trách hai người bọn họ: “Hắn còn nhỏ, đừng đem hắn sợ hãi, không phải chỉ là uống canh cá thôi sao, có quan hệ gì đâu!”

“Nương…” Mạch Nha sợ nhất loại thái độ này của Điền thị. Tiểu tử này chiều nay cũng biết là nhất định đại cô sẽ giúp hắn, cho nên hắn không sợ.

Nguyên Thanh lúc này bỗng nhiên mở miệng, đối Cẩu Thặng nói: “Ngươi là nam oa, phải ra dạng nam oa, ít nhất cũng phải có cốt khí, không thể để người xem thường. Tuy rằng chỉ là một chén canh cá, nhưng nếu ngươi chơi xấu cứ muốn uống, chúng ta cũng không thèm ngăn cản ngươi. Nhưng cũng phải xem ngươi có thể uống trôi được hay không. Làm một nam tử hán, nếu ngay cả chút khí tiết đều không có, về sau lớn lên sẽ phải bị người nhạo bang. Cho nên, ngươi nghĩ kỹ, uống hay là không uống!”

Nguyên Thanh rất ít khi nói nhiều như vậy, lại còn là các kiểu đạo lý lớn như thế. Lần này hắn thành công đem Mạch Nha nghe đến choáng váng.

Điền thị bỗng nhiên ý thức được, Cẩu Thặng đã lớn rồi, hắn cùng Cẩu Đản không giống nhau. Ở nông thôn, tiểu oa nhi trưởng thành sớm, tới mười tuổi là có thể giúp đỡ trong nhà làm việc nhà nông, mang đệ đệ muội muội, nghiễm nhiên là người nhỏ là việc nhỏ. Nhưng Cẩu Thặng phảng phất cứ ở thời kì trẻ nhỏ, ngay cả chính nàng cũng đối đãi với hắn như một tiểu oa nhi.

Ý thức được điểm này, nàng cũng không hé răng nữa, không làm chỗ dựa cho Cẩu Thặng nữa.

Cẩu Thặng còn đang nỗ lực tiêu hóa lời nói của Nguyên Thanh. Với cái đầu nhỏ hắn thì không có thể nghe hiểu được bao nhiêu cả. Nhưng nam nhân cùng nam nhân đối thoại, thường thường không cần quá nhiều ngôn ngữ, khí thế trần trụi là đã đủ rồi.

“Không uống thì không uống, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.” Hắn cầm chén đẩy ra, cầm lấy bánh bao bỏ vào trong miệng. Biểu tình kia, giống như một con gà trống kiêu ngạo, đầu ngưỡng lên thật là cao.

Mạch Nha tán dương: “Như vậy mới giống nam tử hán, nói chuyện giữ lời!”

Điền thị vẫn có chút không đành lòng. Dù sao cũng là cháu trai của mình, một năm chỉ tới được vài lần, làm như vậy có thể quá nhẫn tâm hay không. Mạch Nha biết tâm tư nàng, hướng nàng lắc đầu, ý bảo nàng đừng hé răng.

Cơm nước xong, Nguyên Thanh cùng Đông Sinh thương lượng trồng hoa màu, Mạch Nha đưa ra ý kiến của mình.

Nàng nói muốn trồng lúa nước. Cái này cũng không phải không được, nhưng lấy chủng loại hiện tại mà nói, lúa nước sản lượng rất thấp, quản lý cũng không dễ dàng. Huống hồ mùa đông hàng năm, bọn họ còn phải giao địa tô. Tính toán như thế, thật sự không có lợi nhuận gì.

Điền thị tắm rửa cho hai cái tiểu oa nhi, Mạch Nha thì cùng bọn họ ngồi ở nhà chính thảo luận.

Đông Sinh cảm thấy khó khăn: “Nếu không trồng lúa nước, muội muốn trồng cái gì?”

Thấy hai người bọn họ sầu não, Mạch Nha cười, “Này có gì mà phải sầu, ta có đất, trồng cái gì mà chẳng được. Ta nghĩ, phân một nửa ra để trồng bông, một nửa kia trồng bắp. Năm nay nhà của chúng ta thiếu bắp, không đủ cho heo ăn. Nếu như tồn được thật nhiều bắp, sang năm ta còn nghĩ nuôi thêm hai đầu heo.”

“Hơn nữa lõi bắp đập nát cũng có thể cho heo. Cho nên, ta thấy trồng bắp là tốt nhất. Bất quá, vẫn nên trồng thêm một ít bông nữa. Vừa để nhà mình dùng, vừa có thể lấy ra đi bán đều được. Mặt khác nếu như vẫn còn dư đất ruộng, chúng ta liền trồng khoai sọ, nó cùng bắp giống nhau, tất cả đều là đều là thứ tốt, ăn cũng rất ngon.”

Đông Sinh cùng Nguyên Thanh nghe nàng nói mà trước mắt sáng ngời.

Nguyên Thanh nói: “Mấy loại cây này đích xác thực dễ trồng, thu hoạch cũng dễ, có lẽ đây thực sự là một ý kiến hay.”

Đông Sinh có chút lo lắng: “Kia địa tô năm nay chúng ta làm sao bây giờ?”

Mạch Nha vẻ mặt thong dong: “Này không phải còn nửa năm hay sao? Không còn lúa, còn tiền không phải cũng giống nhau. Sáu tháng cuối năm chúng ta vẫn làm sinh ý, đến lúc đó còn sợ không có tiền nộp địa tô sao? Như vậy vừa lúc có thể trồng nhiều các loại cây mà chúng ta muốn. Đạo lý là giống nhau, chẳng qua chit thay đổi phương hướng chút xíu thôi.”