Tiết Đình đứng trước cửa phòng của Tần Minh Thành, nội tâm có hơi sợ sợ. Tiết Đình vừa mới gõ cửa một cái cửa liền mở ra.
Tần Minh Thành nhìn thỏ đệ đệ của mình đứng ở cửa liền ôn nhu mỉm cười.
“Tiểu Đình mau vào thôi!”
Tiết Đình chậm rì rì tiến vào phòng. Ở trong phòng trên một cái bàn nhỏ cậu thấy có một chai nước rất lạ và đẹp mắt. Tần Minh Thành thấy Tiết Đình tầm mắt nhìn vào chai rượu liền nở một cái cười thập phần xấu xa.
“Nước này rất ngon! Tiểu Đình uống đi!” Tần Mình Thành tiến lên mở chai rượu ra rót vào một cái ly đưa đến trước mặt Tiết Đình.
Tiết Đình hơi do dự không dám uống, cậu ngước mặt nhìn nhìn Tần Minh Thành. Tần Mình Thành bị kia đôi mắt to to tròn tròn trong veo nhìn nội tâm ngứa ngáy, huynh đệ của hắn đang có xu hướng chào cờ. Dù thân thể đã nóng lên nhưng Tần Minh Thành vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười nhìn Tiết Đình.
“Không sao! Uống đi!” Hắn cười cười nói.
Tiết Đình lúc này do dự một chút liền cầm lấ ly nước màu đỏ sóng sánh lên uống một ngụm.
Ngon quá!
Nước ngọt ngọt, có điểm hơi nóng uống rất ngon. Tiết Đình uống một ngụm xong lại thêm một ngum nữa. Uống hết một ly xong cậu thấy sao người hơi kỳ kỳ, cảm giác hơi mơ màng lâng lâng. Tiết Đình hướng đôi mắt ướŧ áŧ mê ly nhìn nhìn Tần Minh Thành.
Tần Minh Thành thấ đệ đệ dường như đã ngấm say rồi liền tiến lại gần.
“Tiểu Đình có phải cảm thấy kỳ quái không? Vậy thì mau lên giường nằm nghĩ đi!” Giọng nói trầm thấp dụ dỗ.
Tiết Đình vẫn còn ngơ ngác nhìn Tần Minh Thành, không quá lâu cậu liền bị Tần Minh Thành nhấc bổng bế ngang tiến lên giường.
Nằm trên giường đầu óc còn mơ màng Tiết Đình cứ ngốc ngốc mà nhìn Tần Minh Thành.
Tần Mình Thành đặt thỏ đệ đệ lên giường xong liền từ từ mở khoá áo ngủ xuống.
“A!” Tiết Đình bỗng la lên dùng tay kháng cự che áo lại trừng mắt nhìn Tần Minh Thành.
Tần Minh Thành thấy Tiết Đình kháng cự liền dùng tay bắt lấy bàn tay nhỏ của đệ đệ, hắn nhanh chóng lấy một sợi dây buộc lại khoá hai tay Tiết Đình lên trên rồi bắt đầu kéo khá áo tiếp.
“Ca ca! hu hu… ngươi làm gì vậy?” Tiết Đình vừa sợ vừa hoảng loạng động tác kháng cự càng mạnh nhưng ta bị khoá lên trên không thoát ra được, khóc lóc nhìn Tần Minh Thành.
“Tiểu Đình ngoan! Ca ca thương ngươi!” Tần Minh Thành thấ đệ đệ khóc đến đáng thương liền ôn nhu dỗ dành, bất quá hắn vẫn tiếp tục mở khoá áo.
“Không muôn! Không muốn! Ca thả tiểu Đình ra đi! Hu..hu..hu..” Tiết Đình khóc càng lợi hại mềm giọng van xin.
Shit!!!
Tần Minh Thành lúc này hoả khí trong người càng lớn, động tác cũng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc nửa người trên của Tiết Đình liền lộ ra trước mắt hắn. Hắn nhìn kia làn da trắng nõn mềm mịn, hai điểm hồng hồng tước mắt, kia mềm mại thon thon eo. Tần Mình Thành dùng lưỡi liếʍ lên điểm tước ngực Tiết Đình.
Tiết Đinh bị không khí lạnh bên ngoài tác động, cơ thê mẫn cảm bị Tần Minh Thành liếʍ liền cam thấ có điểm khó chịu kỳ lạ, cậu càng hoảng sợ hơn.
“Ô…ô….ô…Ca làm gì vậy? Mau thả tiểu Đình ra đi! Khó chịu!” giọng nói mềm mại cầu xin.
Tần Minh Thành cũng không ngừng lại động tác, hắn liếʍ xong lại dùng răng ma sát nhẹ trên đầu ngực, cảm nhận được thân thê Tiết Đinh run run, Tần Minh Thành còn ngửi được một mùi thơm nhẹ, có mùi rượu khi nãy và một ít mùi sữa thơm thơm ngọt ngọt.
Liếʍ hai điêm ngực của thỏ đệ đệ xong hắn liền mở trói ra để cởi hết quần áo. Tiết Đình vừa thấ được mở trói liền lấy tay muốn đảy ra chuồn đi, bất quá vẫn bị Tần Minh Thành áp chế. Một tay áp chế con thỏ đang muốn chạy, tay còn lại Tần Minh Thành sờ vào trong để mở xuống quần áo ngủ.
“Ca! Người đừng có làm nữa! Này kì quái, ca ngươi làm gì vậy?” Tiết Đình trừng mắt nhìn nhìn Tần Minh Thành.
Tần Minh Thành lúc này nổ tung rôi! Hắn liền thô bạo xé rách quần áo Tiết Đình ra.
Tiết Đình bị hắn xé quần áo liền hoảng sợ lấy tay cố che lại.
“ô…ô..ô! Ngươi đi ra! Đi ra!” Tiết Đình hoảng sợ dãy dụa kịch liệt, cậu dùng chân đạp thẳng vào ngực Tần Minh Thành.
Tần Minh Thành thấy đệ đẹ đạp đến liền dẽ dàng bắt lại. Bất quá tư thế này làm hắn thấy được một điểm hồng hồng nhỏ lộ ra giữa hai chân Tiết Đình.
Này!!!..Này sao có thể!!
Tần Minh Thành nội tâm bị kinh ngạc đến, hắn không nghĩ đến tiểu thỏ con của hắn là song tính nhân, thật là kinh hỉ mà! Hôm nay hắn hẳn được ăn ngon đi!
Tiết Đình thấy Tần Minh Thành cứ nhìn điểm giữa chân, cậu vừa thẹn vừa sợ nhanh chóng rụt chân lại muốn khép vào.
“ô ..ô..ô… Ngươi cái đồ xấu, đừng có nhìn! Mau thả ra!” Tiết Đình vừa khóc lóc vừa mắng Tần Minh Thành.
Tần Minh Thành thấy điểm hồng nhỏ mới nhìn thoáng liền sắp bị che mất liền dùng hai tay nắm lại chân Tiết Đình, hắn dùng sức bẻ hai chân cậu ra làm lộ ra kia tiểu Tiết Đình hơi hồng, phía dưới tiểu Tiết Đình là một cái điểm có hai mép thịt múp míp hồng hào che khuất dưới kia huyệt động.
“Tiết Đình không ngoan! Ngươi không gọi ta là ca ca!” Tần Mình Thành cười xấu xa nói.
“Hức..hức..hức…ca ca, gọi ca ca, mau tha cho tiết Đình! Tiết Đình sợ!” Tiết Đình ngoan ngoãn gọi ca ca cầu xin.
Này tiếng ca ca Tiết Đình có bao nhiêu đơn thuần mà gọi, ấy vậy mà Tần Minh Thành vừa nghe xong liền hỏng người.
“Tiết Đình ngoan! Bây giờ ca ca thương ngươi.” Tần Mình Thành cười một cái nói.
Hắn nói xong liền bẻ chân Tiết Đình dang rộng ra thành hình chức M, Tần Minh Thành cúi người sát xuống tiểu huyệt hồng hồng, hắn đưa đầu lưỡi ra liến nhẹ bên ngoài một cái.
Thân thể Tiết Đinh bị chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ run giật một cái, cậu hoảng sợ vùng vẫy chân.
“Mau…mau dừng lại!Không muốn mà!”Tiết Đình sợ hãi thốt lên.
Tần Minh Thành nào chịu dừng lại? Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ bên ngoài một vòng liền lấn đầu lưỡi vào sâu bên trọng, lưỡi truyền đến cảm giác mềm mại hơi ươn ướt khiến người hắn nóng lên, vật dưới đã cương đến dắp nổ. Hắn cấp đầu lưỡi ra vào như động tác làʍ t̠ìиɦ.
Tiết Đình nơi đó bị liếʍ chuyền đến cam giác tê tê rất lạ, cậu chưa từng cảm nhận được liền sợ hãi.
“Ngô…hức…hức…ngươi làm gì thế? Đừng có liếʍ mà!” Giọng nói mềm mại mang theo nức nở cầu xin.
Tần Minh Thành liếʍ chốc lát liền bên trọng bắn ra nước, chất lỏng sền sệt mang theo mùi thơm sữa của đệ đệ, hắn lấy lưỡi liếʍ vào rồi nuốt xuống.
Phía dưới Tần Minh Thành ngạnh đến phát đau, hắn không nhịn được nữa liền mở khoá quần ra cấp chính mình cởi đồ.
Hảo! Này đủ ướt rồi!
Hắn thấy tiểu huyệt đã đủ ướt rồi liền nhìn lên Tiết Đình, gương mặt cậu hơi phiếm hồng ướt nước mắt, đôi mắt to tròn ướt nước nhìn hắn. Tần Minh Thành lè đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi nhìm Tiết Đình.
“Tiểu Đình ngoan! Ca thương ngươi nha!” Nói nói hắn liền lấy tay nắm côn ŧᏂịŧ thô to nóng của mình lên.
“Ca! ca làm gì? Tiểu Đình sợ! Ca mau thả tiểu Đình đi!” Tiết Đình hướng Tần Minh Thành cầu xin.
Tần Minh Thành khẽ bật cười.
“Ca muốn cấp côn ŧᏂịŧ thao bướm nhỏ của tiểu Đình!” Hắn cười cười nói.
Tiết Đình vừa nghe tuy không hiểu lắm nhưng cậu nhìn cái kia vừa to vừa dài, nghĩ ca ca muốn nhét vào liền sợ, khóc lóc đến lợi hại.
“ô…ô…ô.. ca tha cho tiểu Đình đi! Tiểu Đình ngoan, không có làm sai gì hết! Đó to lắm, ca nhét vào sẽ đau! Tiểu Đình sợ đau!”
Tần Minh Thành lúc này người như trên đống lửa, hắn không nói gì, lấy dây trói đã mua sắc trói tay Tiết Đình lại khoá lên trên.
Xong hắn bẻ chân cậu ra nắm côn ŧᏂịŧ ngay hoa huyệt liền chậm rãi tiến vào.
Phụt.
Tần Minh Thành đang từ từ liền thúc mạnh vào trong.
“Á…Đau! Ca ca đau quá! Tiểu Đình đau! Hu..hu….xin ca lấy ra đi mà!” Hoa huyệt chuyền đến cảm giác đau đớn bị xé rách, Tiết Đình đau đến mặt trắng bệch khóc lóc cầu xin, cậu muốn phản kháng nhưng tay bị trói không thoát được.
Tần Minh Thành nhìn đệ đệ khóc liền ôn nhu hôn mặt một cái, hắn chưa bắt đầu di chuyển côn thit. Qua một lúc sau Tần Minh Thành cảm nhận côn ŧᏂịŧ như ngâm trong nước ấm, cảm giác mềm mại bao quanh lấy côn ŧᏂịŧ khiến hắn khí càng nhiều.
Lúc này Tần Minh Thành dùng tay nâng mông Tiết ĐÌnh cao lên một chút, hắn cấp côn ŧᏂịŧ đi vào trong từ từ.
“A!” Tiết Đình đau đớn bỗng cảm thấy có điểm tê khiến cậu thốt lên.
Tần Minh Thành khẽ cười một cái, hắn tìm thấy điểm nhạy cảm nhất của đệ đệ rồi. Tần Minh Thành liền giữ chặt mông Tiết Đình, hắn cấp côn ŧᏂịŧ hung hăng thúc mạnh, lần nào cũng nhắm ngay điểm đó đâm đến.
“A…a…uhm…ô..ô..ô….ca ca kỳ quái quá, tiết Đình chịu không nổi nữa, ca mau dừng lại đi!” Tiết Đình vừa bị đau vừa chuyền đến cảm giác tê dại kì lạ, cậu hướng Tần Minh Thành xin, giọng nói mềm mại, có vài tiếng rêи ɾỉ.
Tần Minh Thành không dừng lại, lúc này hắn muốn lấy côn ŧᏂịŧ thô to của mình thao lộng bướm nhỏ của thỏ con. Hắn động tác thô bạo ra vào, mỗi lần đều thúc thật mạnh thật nhanh.
“Ha!...ca hôm nay thao bướm nhỏ của em không khép được!” Tần Minh Thành giọng nói mang tiếng thở dốc.
“Ô..ô..ô.. không cần! tiểu Đình sợ lắm…a….uhm…ca….ca mau dừng lại đi!” Tiết Đình bướm nhỏ lần đầu tiên bị ngoại vật thô to xâm phạm, đã vậy còn di chuyển thô bạo nhanh khiến cậu cảm thấy thật trướng, cậu sợ.
Tần Minh Thành nâng mông Tiết Đình lên cao hơn khi nãy, hắn cấp côn ŧᏂịŧ thúc thật mạnh vào bướm nhỏ không có một kẻ hở. Côn ŧᏂịŧ thô to ra ra vào vào hoa huyệt lần đầu tiên bị căng ra, Tần Minh Thành nhìn đến hoa huyệt chảy ra một xử nữ huyết nội tâm càng thêm động, bướm nhỏ của thỏ con là lần đầu bị người thao, người lần đầu thao thỏ con là hắn. Thỏ con là của hắn!
Động tác thúc côn ŧᏂịŧ ra vào càng mạnh hơn.
“Hôm nay ca ca bắn thật nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ vào bướm nhỏ của em, làm bướm nhỏ chưa đầy tϊиɧ ŧяùиɠ của ca ca, khiến Tiểu Đình bên trong đều lưu lại vật của ca ca!”
“Tiểu Đình không muốn! hu..hu… tiểu Đình sợ, ca mau dừng lại đi mà!” Tiết Đình nghe Tần Minh Thành nói liền sợ hãi thốt lên.
Tần Minh Thành không dừng lại, hắn cứ cấp côn ŧᏂịŧ thúc vào thô bạo mấy lần liền sắp bắn.
“ha! Ca bắn tin hdịch vào bướm nhỏ của em!!!”
“Hức…hức…không…không được…á!” Tiết Đình khóc lóc nhìn Tần Minh Thành đang ra vào cầu xin.
Phụt!!
Tần Minh Thành ra vào mạnh mấy lần liền đỉnh thật mạnh vào chỗ sâu nhất bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
“Á…trướng quá ca ca, nóng quá…hu..hu” Tiết Đình bụng nhỏ vừa thấy trướng lại thấy nóng khiến cậu sợ hãi khóc lên.
Tần Minh Thành bắn xong một lần liền dừng động tác, bất quá hắn không có cấp côn ŧᏂịŧ lấy ra mà vẫn để ở bên trong. Tần Minh Thành dừng một lát rồi cúi đầu xuống hôn khoé mắt ướt nước của Tiết Đình.
“Tiểu Đình ngoan! Ca thương em, em đừng sợ!” Giọng nói ôn nhu dỗ dành.
“Hức…ca ca ngươi xấu, tiểu Đình đau quá! Ô..ô..ô..Đau quá!” Tiết Đình cảm thấy đau khóc lóc nhìn Tần Minh Thành.
“Ngoan! Từ từ hết đau, tiểu Đình đừng sợ!” Tần Minh Thành tiếp tục dỗ Tiết Đình.
Qua một hồi sau hắn liền từ từ lấy ra côn ŧᏂịŧ, trong lúc lấy ra, thân thể Tiết Đình căng cứng run rẩy. Tần Mình Thành nhẹ nhàng lấy côn ŧᏂịŧ ra, hắn nhìn tiểu huyệt nhỏ bị khi dễ sưng húp, chảy ra dịch trắng trộn lẫn vài tia máu chói mắt. Giờ này hắn thấy hắn quá cầm thú đi, dù sao cũng là lần đầu của thỏ nhỏ, khi nãy hắn động tác thô bạo quá. Tần Mình Thành nhìn một hồi rồi cởi trói tay ra cho Tiết Đình, cánh tay làn da trắng nõn bị hằn vết dây ửng đỏ lên.
Tiết Đình lúc này vẫn còn khóc, nước mắt trào ra nhìn Tần Minh Thành khóc đến lợi hãi.
Tần Minh Thành ôn nhu ôm Tiết Đình vào trong lòng ngực nhẹ nhàng dỗ dành.
“Xin lỗi! Ca xin lỗi tiểu Đình, tiểu Đình đừng sợ nữa! Ca rất thương ngươi!”
Tiết Đình không có trả lời mà thúc thít khóc, cậu cảm thấy không còn sức nữa, nơi dưới vẫn còn đau lắm! Khóc một hồi Tiết Đình liền ngủ trong l*иg ngực Tần Minh Thành.
Thấy thỏ con trong l*иg ngực ngủ rồi Tần Minh Thành mới nhẹ nhàng đặt xuống một góc giường sạch sẽ, hắn thay một cái ga giường sạch sẽ rồi đặt Tiết Đình nhẹ nhàng nằm xuống rồi cẩn thận đắp chăn cho cả hai ngủ.
-------------------------------------
Tác giả:
Không biết viết vậy có ổn chưa mọi người, tui sợ viết không hay.