“Em không nói lời nào coi như em đồng ý.”
Giang Phù còn chưa kịp phản ứng, Hạ Chi Tự đột nhiên ôm cô ngồi lên trên chân của hắn, một bàn tay lớn càng không khách khí sờ loạn trên đùi cô.
Giang Phù hầm hừ đẩy tay hắn ra.
“Lão lưu manh.”
“Em mới là lão lưu manh. Đồ lót cũng không mặc, còn thích đút trứng rung đi ra ngoài, vừa nãy còn không biết bị thứ đồ chơi này làm cho cao trào bao nhiêu lần.”
Lời nói của Hạ Chi Tự khiến Giang Phù muốn đánh người, bỗng nhiên tàu điện dừng lại, âm thanh nhắc nhở vang lên, cửa xe mở ra, mọi người lại tràn vào.
Bởi vì có người ở đây, Hạ Chi Tự cũng không dám làm gì khác.
Cô khẽ động tâm tư, nghĩ muốn trả thù lại.
“Học trưởng, anh xem nơi này thật nhiều người, bọn họ nhất định không biết, côn ŧᏂịŧ của anh vừa cứng vừa lớn, đâm em đau quá.” Lời nói thô tục không chút kiêng kị bị cô nói ra.
Trước mắt hành khách, đây là một đôi tiểu tình lữ ngồi cùng một chỗ liếc mắt đưa tình, cũng không có gì đáng xem.
Hạ Chi Tự bị cô làm cho hô hấp dồn dập, tay đặt ở trên lưng dùng thêm sức.
Giang Phù mới không sợ hắn đâu, cô thoáng nghiêng người sang, cánh tay thuận theo vải vóc mò đến đũng quần hắn.
“Học trưởng….Anh thật đáng ghét…..Đều không chen vào trong người ta…..Tiểu huyệt thật ngứa…..Đều đã ướt rồi…..Thật muốn ăn côn ŧᏂịŧ…”
Cô bắt chước diễn viên nữ làm ra vẻ kêu to, ở bên tai Hạ Chi Tự làm bộ bị thao đến cao trào, ngay cả hơi thở dồn dập cũng bắt chước được.
“Aaa~~......Học trưởng …..Thật tuyệt, thật thoải mái…..Học trưởng, nhanh nữa lên mà, em bị anh thao chết…..”
Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ học trưởng càng lúc càng lớn, tay học trưởng nắm eo cô cũng càng lúc càng chặt.
Giang Phù cười đắc ý, tìm thời cơ chuẩn xác, lập tức đứng dậy, chạy chậm đến cửa toa tàu điện ngầm đứng.
Trạm tiếp theo là đến đường về trường học, chờ trước ở cửa xe cũng không kỳ lạ.
Một mình Hạ Chi Tự với nửa người dưới cương lên ngồi trên ghế, nếu hắn đứng lên, lều vải căng phồng kia nhất định bị người khác chú ý.
Hạ Chi Tự trừng mắt nhìn cô một cái, nhấc một chân bắt chéo qua để che lấp, trong lòng thầm ghi sổ vụ này.
Hành khách trong xe đã đi đến trước cửa, bởi vì đây là trạm cuối cùng, tàu dừng một lát, Hạ Chi Tự chờ mọi người xuống hết mới xuống.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Giang Phù ngồi ở đài bên cạnh ôm bụng cười.
Giang Phù đang đắc ý không thôi, mới cao hứng một hồi, lại bị Hạ Chi Tự chặn ngang ôm lên.
“Không được! Học trưởng, anh mau buông em xuống, sẽ bị người khác nhìn thấy, em ….Em không mặc đồ lót.”
Nói đến phần sau, Giang Phù ghé sát hắn nói nhỏ, đôi tay còn không ngừng che váy.
“Bây giờ biết sợ rồi à? Đừng vội, tìm một chỗ lại thỏa mãn em.”
Nghe đến đây, Giang Phù khóc không ra nước mắt, cô bị học trưởng đổi nhiều biện pháp dạy dỗ như thế mà còn nghĩ quẩn đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Ngoại trừ cầu xin, Giang Phù không còn cách nào khác.
Cô ôm cổ Hạ Chi Tự bắt đầu nũng nịu, sau đó lại mềm mại hôn một cái.
Cảm xúc đang hơi khó chịu sau khi bị Giang Phù giày vò như thế bỗng không cánh mà bay, nhưng Hạ Chi Tự vẫn muốn tìm một chỗ để chơi cô.
“Học trưởng, chúng ta đi đâu đây?”
Giang Phù phát hiện đây cũng không phải đường đi đến ký túc xá nữ.
“Mang em về ký túc xá.”
Lập tức, Giang Phù giãy dụa lợi hại hơn, sống chết cũng không đồng ý đi.
Nếu cô cùng học trưởng cái kia bị bạn cùng phòng của học trưởng bắt gặp, thế thì đừng nghĩ sống nữa.
“Em không đi! Học trưởng, anh mau buông em xuống, em muốn về ký túc xá.”
Thấy cô không đồng ý, Hạ Chi Tự đành phải quay người, hướng về phía ký túc xá nữ.
“Đi ký túc xá của em cũng được….”
Giang Phù nghe hắn nói xong thật sự là mộng bức.
Học trưởng làm sao lại trở nên dục cầu bất mãn như thế?
Đúng là ông trời cũng giúp hắn, phía trước ký túc xá tối om một mảnh, bác gái quản ký túc xá cũng không thấy đâu.
Giang Phù trong lòng thấy lạnh thật lạnh, bác gái trông ký túc xá cũng không ở đây, hôm nay thật muốn go die à.
Máy quét thẻ trước mắt không hoạt động vì cúp điện, Hạ Chi Mộc chỉ nâng cao chân bước qua, độ cao của lan can này hoàn toàn không làm khó được hắn, hắn dễ như trở bàn tay đã có thể ôm Giang Phù tiến vào ký túc xá.
Phòng ký túc của Giang Phù ở lầu hai, Hạ Chi Tự quen cửa quen lẻo mò tới.
Giang Phù đang cảm thấy không thích hợp, muốn hỏi một chút, lại thấy Hạ Chi Tự đã móc chìa khoá ra mở cửa.
Chuẩn bị đầy đủ như thế, xem ra hắn đã biết bạn cùng phòng cô đã theo giáo sư đi khảo cổ…..
Khó trách không chút sợ hãi mà vọt vào chỗ này.
Giang Phù học khoa lịch sử, ba học tỷ ở cùng cô đều học ngành khảo cổ, gần đây có ba toà mộ cổ bị khai quật, nên giai đoạn gần đây bọn họ đều đi theo giáo sư đến mộ địa học hỏi. Mấy ngày Giang Phù đều ở ký túc xá một mình.
“A Phù muốn ở trên bàn sách hay ở trên giường?”
Giang Phù còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Hạ Chi Tự nói tiếp: “Nhưng mà giường nhỏ quá, đổi không được nhiều tư thế, bàn đọc sách cũng không tiện, A Phù muốn ra ban công không? Phòng vệ sinh cũng được.”
Hạ Chi Tự giống như đang suy nghĩ dùng tư thế gì cho thích hợp, doạ Giang Phù đá chân muốn nhảy xuống.
“Đều không cần! Em đi tắm rửa, anh mau cút đi nhanh lên!”
Nói xong, Giang Phù lập tức nhảy ra khỏi l*иg ngực của hắn, chạy trốn vào trong nhà vệ sinh, ‘lạch cạch’ một cái khoá trái cửa.
Cô che ngực dựa ở trên ván cửa, cẩn thận nghe động tĩnh ở bên ngoài, hình như không có âm thanh gì, nhưng mà cô cũng không dám mở cửa nhìn.
Nghĩ đến ngăn tủ phòng vệ sinh còn nhét một bộ áo ngủ, cửa cũng khoá lại, Giang Phù yên tâm mở nước nóng, chuẩn bị đi tắm.
Hỗn hợp chất lỏng còn dính ở trên đùi, thật sự rất khó chịu.
Lại dán tai lên cửa nghe một lúc, xác định Hạ Chi Tự không xông vào, cô mới bắt đầu cởϊ qυầи áo bẩn trên người xuống, lấy trứng rung ra.
Giang Phù không dùng được app, chỉ đành để trứng rung hoạt động, chờ nó hết pin.
Trong phòng vệ sinh sương mù mông lung, sữa tắm vừa được bôi lên cơ thể, Giang Phù chợt nghe cửa phòng tắm kêu ‘lạch cạch’ một tiếng.