[Điều tác giả muốn nói:]
Cảm ơn các bạn đã thích, những bình luận của các bạn là động lực cho mình~~~
____________________________________________________
Chương 4: Kêu da^ʍ như vậy.
Tô Ngự quỳ gối giữa hai chân Thiệu Tĩnh Trì, cậu nghĩ đến Quan Nghiên Bạch còn ở phía sau nhìn, đột nhiên có một ít do dự.
Thiệu Tĩnh Trì giống như nhìn ra cậu chần chờ, không vui nói: “Như thế nào, có băn khoăn?”
Tô Ngự biết mình không thể mất đi cơ hội này, cho nên vội vàng vứt bỏ những ý tưởng đó, kéo ra quần Thiệu Tĩnh Trì, đồ vật bán cương kia liền bắn ra tới…
Thật lớn! Chỉ là bán cương liền thô to như thế, Tô Ngự có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng…
Cậu hé miệng ngậm lấy phần đỉnh thô to, vươn đầu lưỡi ở trên liếʍ láp qua lại, liếʍ một lát liền phát hiện Thiệu Tĩnh Trì hoàn toàn cương cứng, nguyên cây trướng đầy khoang miệng cậu…
Trong miệng tràn ngập ướŧ áŧ hương vị, Tô Ngự nhắm mắt ra sức liếʍ láp, nghe phía trên Thiệu Tĩnh Trì tiếng hít thở có chút trầm trọng lên…
Lúc này Thiệu Tĩnh Trì duỗi tay chống đầu cậu, bởi vì hắn đẩy mạnh nên Tô Ngự chỉ có thể đem cây gậy kia trong miệng phun ra, nguyên cây đã bị cậu liếʍ ướt đẫm…
Kết quả lại nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì ghét bỏ nói: “Khẩu giao thật là kém.”
Tô Ngự bị đả kích tới rồi, cậu trước nay không nghĩ tới phương diện này còn cần kỹ xảo sao? Còn không phải là liếʍ liếʍ liếʍ là được sao…
Kết quả cậu còn không có kịp làm cái gì khắc phục, đã bị Thiệu Tĩnh Trì một phen bế lên tới ném tới trên giường, sau đó Tô Ngự thấy Thiệu Tĩnh Trì cúi xuống chôn đầu giữa hai chân cậu, kế tiếp cậu liền cảm giác được côn ŧᏂịŧ phía dưới kia bị miệng ấm áp mềm mại ngậm lấy…
“Ân a ~” Tô Ngự chưa từng có bị người khẩu giao qua, và kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời khi được ngậm trong đó khiến cậu không ngừng rêи ɾỉ.
Thiệu Tĩnh Trì đầu lưỡi phi thường linh hoạt ở phía dưới cậu liếʍ láp, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ làm Tô Ngự cả người rùng mình, cơ hồ không có bao lâu liền thét chói tai bắn…
Nguyên lai đây mới là khẩu giao giỏi, cùng Trương ca còn có những người mạnh hơn cậu, cậu đều chỉ có thống khổ, trước nay đều không có thể nghiệm qua kɧoáı ©ảʍ, lần này bị khẩu đến cao trào làm Tô Ngự thoải mái người đều mơ hồ…
Thiệu Tĩnh Trì đứng dậy hôn lên Tô Ngự, đem chất lỏng trong miệng hắn tất cả làm Tô Ngự nuốt đi xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hương vị khó ăn lại ghê tởm, nhưng là Thiệu Tĩnh Trì hôn kỹ quá tốt, môi lưỡi giao triền, hôn đến triền miên, hôn đến Tô Ngự đầu não phát vựng cả người nóng lên, không kịp ghê tởm thứ này liền nuốt đi xuống…
Thiệu Tĩnh Trì rời đi đôi môi của Tô Ngự bị hôn đến hồng nhuận, dùng ngữ khí tràn ngập du͙© vọиɠ nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em liền muốn thao em.”
Tô Ngự cảm giác hậu huyệt chất lỏng lạnh lạnh, là gel bôi trơn…
Liền nghe Thiệu Tĩnh Trì dán lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Đây chính là ca ca cố ý vì em tìm.”
Ngay sau đó không chờ Tô Ngự phản ứng, Thiệu Tĩnh Trì liền đem côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thô to của hắn đột nhiên cắm vào…
“A… Đau quá…” Hậu huyệt đột nhiên bị căng đầy, đau đớn làm Tô Ngự nháy mắt đỏ hốc mắt, hai tay của cậu theo bản năng để trên ngực rắn chắc của Thiệu Tĩnh Trì ý đồ đem hắn đẩy ra, kết quả chỉ là phí công.
Thiệu Tĩnh Trì liếʍ môi dưới, khàn giọng nói: “Từ từ, em lại muốn ôm ca ca không muốn buông tay sao.” Sau đó nâng eo Tô Ngự liền bắt đầu thọc vào rút ra…
Trong phòng vang lên “Phụt phụt” tiếng nước thọc vào rút ra…
Thân thể bị cắm trên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tô Ngự hai tay nắm lấy hai bên người Thiệu Tĩnh Trì, hai chân duỗi thẳng ra, chỉ có thể tùy ý Thiệu Tĩnh Trì cắm vào rút ra…
Thiệu Tĩnh Trì một chút một chút không nhanh không chậm đưa đẩy, dần dần đau đớn bị kɧoáı ©ảʍ kỳ dị thay thế…
Thiệu Tĩnh Trì cắm vào đến bên trong thành ruột cậu liền từng đợt tê dại, eo đều có chút bủn rủn…
“Ân ~” sau khi động tình, tiếng rêи ɾỉ mỏng manh không chịu khống chế từ trong miệng Tô Ngự phát ra.
Thiệu Tĩnh Trì liếʍ láp đầṳ ѵú Tô Ngự, đầṳ ѵú truyền đến tê tê dại dại kɧoáı ©ảʍ thẳng tới đại não, làm thân thể cậu nhẹ nhàng run rẩy…
“Ca ca cắm em sướиɠ sao?”
“Ân… Ân…” Tô Ngự ánh mắt mê ly phát ra rêи ɾỉ, khóe mắt phiếm hồng nhiễm sắc thái du͙© vọиɠ…
Thấy này bức họa mặt, Thiệu Tĩnh Trì hung hăng thọc vào rút ra…
“A… A… Hảo ca ca… Chậm một chút… A… mau như thế em chịu không nổi…” Tô Ngự bị làm dân đãng kêu ra tới.
“Chịu không nổi sao? Anh xem em phía dưới càng nhanh siết càng chặt là sao.” Thiệu Tĩnh Trì động tác không có thả chậm ngược lại làm ác hơn.
Bị đâm đến sắp tan thành từng mảnh, nhưng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dâng trào toàn thân, Tô Ngự chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, ngón tay ngón chân đều cuộn tròn lên: “Ân… Ân… A… Hảo ca ca… A… Em muốn… Em muốn bắn…”
Thiệu Tĩnh Trì nghe cậu nói như thế, ấn người xuống và di chuyển phía dưới của mình thúc mạnh hơn và nhanh hơn ...
“A… A…” Tô Ngự toàn thân run rẩy, tay không tự giác ôm chặt Thiệu Tĩnh Trì, hạ thân căng thẳng, thét chói tai lại bắn…
Hậu huyệt còn cắm côn ŧᏂịŧ Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự chỉ cảm thấy nơi đó tê dại muốn tan chảy, loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này là lần đầu tiên cậu được cảm nhận, cậu thở phì phò bụng kịch liệt phập phồng…
“Kêu dân như thế, người khác nghe thấy đều phải cương đi.”
Tô Ngự lúc này mới nhớ tới Quan Nghiên Bạch còn ở trong phòng, cậu quay đầu hướng bên phải xem, phát hiện Quan Nghiên Bạch cũng chính diện vô biểu tình nhìn bọn họ bên này…
Nghĩ đến vừa mới cậu không biết xấu hổ kêu dâʍ đãиɠ như vậy, nháy mắt xấu hổ đầy mặt đỏ bừng.
Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo nói: “Hiện tại mới nhớ tới thẹn thùng? Đã muộn rồi.” Hắn nói xong một phen kéo Tô Ngự, sau đó ôm lấy hai chân cậu hướng hai bên bẻ ra, giống tư thế xi tiểu một đứa trẻ làm Tô Ngự chính diện đối với Quan Nghiên Bạch, sau đó hạ thân nhắm ngay huyệt khẩu một đâm mạnh một cái cắm đi vào…
“A…” Tô Ngự không nhịn xuống kêu da^ʍ một tiếng.
Thiệu Tĩnh Trì thập phần nhẹ nhàng đem hắn cả người kéo gần, sau đó hạ thân một chút một chút thẳng tiến rút ra đâm vào…
Quan Nghiên Bạch không có dời đi tầm mắt, phương hướng hắn nhìn có thể rất rõ ràng thấy Tô Ngự là như thế nào bị Thiệu Tĩnh Trì cắm…
“Mặt sau thực chặt a, gà con, bị Quan Nghiên Bạch nhìn có phải hay không kích động mà chịu không nổi?”
Tô Ngự đôi tay bưng kín mặt đỏ bừng, vừa cảm thấy hổ thẹn vừa cảm thấy thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ… Cho nên không bao lâu Tô Ngự đã bị cắm bắn…
Cao trào làm Tô Ngự mặt sau không ngừng co rụt lại, Thiệu Tĩnh Trì bị Tô Ngự kẹp đến thở hổn hển, hắn từ phía sau rút ra, đem đại kê kê nhét vào trong miệng Tô Ngự, bắn đi vào…
Tô Ngự chỉ có thể thuận theo đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuốt đi xuống.
Chờ bọn họ kết thúc, Tô Ngự ngắm thấy Quan Nghiên Bạch nghiêng thân nằm xuống ngủ.
Tô Ngự cảm thấy cậu hiện tại eo đau giống như muốn tan thành từng mảnh, cậu bị Thiệu Tĩnh Trì đặt ở giường bên trong, Thiệu Tĩnh Trì nghiêng người thực bá đạo ôm lấy cậu.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Thiệu ca ca cắm em sướиɠ hay không?”
Tô Ngự hồi tưởng vừa mới tính ái, cảm giác mặt lại có chút nóng lên, cậu muốn lấy lòng Thiệu Tĩnh Trì, cho nên thành thành thật thật đáp: “Ân.”
Thiệu Tĩnh Trì hỏi: “Tôi phát giác cậu bị mặt người chết nhìn thời điểm phản ứng càng mãnh liệt, đối với hắn ta có ý tưởng?”
Tô Ngự trái lương tâm phủ nhận: “Không có.”
Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là như vậy, hắn ta chính là người si tình, còn ở nơi nơi tìm vị hôn thê đâu.”
Tô Ngự ngây ra một lúc, nghĩ đến hắn lúc trước có thấy qua Quan Nghiên Bạch tay trái ngón áp út mang một cái nhẫn đơn giản, khi đó cậu còn tưởng rằng chỉ là trang trí, hiện tại ngẫm lại Quan Nghiên Bạch loại tính cách này , lại như thế nào khả năng lộng đồ vật hoa hòe loè loẹt.
Nguyên lai hắn vẫn luôn ở tìm vị hôn thê, hắn đối vị hôn thê cảm tình nhất định rất sâu đi…
Tô Ngự có chút mất mát, nhưng là trong bóng đêm Thiệu Tĩnh Trì cũng nhìn không thấy vẻ mặt của cậu.
Tô Ngự súc vào trong lòng ngực Thiệu Tĩnh Trì, sau đó duỗi tay vòng lấy eo hắn, ngoan ngoãn mà nói: “Em sẽ không, em chỉ nghĩ muốn anh.”
Thiệu Tĩnh Trì nghe xong sau cười nhẹ, sau đó đem cậu ôm chặt một chút.
Sau lại Tô Ngự bất tri bất giác liền ngủ rồi…
Ngày hôm sau tỉnh lại thời điểm, phát hiện Thiệu Tĩnh Trì đã không còn ở đây nữa, cậu mơ hồ đứng dậy, chỉ nhìn thấy Quan Nghiên Bạch ngồi ở mép giường chà lau đao dài.
Thanh đao kia có điểm giống đao của võ sĩ ở bên Nhật Bản, Tô Ngự chưa thấy qua, cũng không biết Quan Nghiên Bạch lấy ở nơi nào. Cậu nhớ rõ Quan Nghiên Bạch hai thanh rìu cũng bị thu đi rồi.
Nghĩ đến tối hôm qua đủ loại, đối mặt với Quan Nghiên Bạch làm Tô Ngự có chút không được tự nhiên, nhưng là cậu vẫn là lấy hết can đảm hỏi: “… Cái kia có cần tôi mang bữa sáng cho anh không?”
Quan Nghiên Bạch ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt lạnh như băng không có một tia cảm xúc, Tô Ngự nghe hắn lạnh nhạt trả lời: “Không cần.”
“Nga, được.” Tô Ngự có chút trầm giọng đi ra khỏi phòng.
Ngày hôm qua ở trước mắt Quan Nghiên Bạch trình diễn đông cung sống, có lẽ đối phương cũng cảm thấy cậu thực hạ tiện đi.
Đi ngục giam nhà ăn lấy cơm sáng, chỉ có một màn thầu, Tô Ngự ngồi đó với canh rong biển mà không có vài miếng rong biển.
Lúc này ba nam nhân ngồi vây quanh bên cạnh Tô Ngự, Tô Ngự ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là mấy đồng bọn của A Đức.
Trong đó một người nam nhân hỏi Tô Ngự: “Tối hôm qua A Đức cả một đêm không trở về, hắn đi đâu vậy?”
Tô Ngự cúi đầu gặm màn thầu, mặt ngoài bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết.”
“A Đức tối hôm qua cùng chúng ta nói là đi tìm mày, mày thế nào khả năng không biết?”
Tô Ngự nói: “Tôi thật sự không biết, tôi dám đối với hắn ta như thế nào được?”
Nam nhân kia nghe được Tô Ngự nói như vậy cũng cảm thấy có đạo lý, Tô Ngự căn bản không có năng lực đối A Đức làm cái gì, cũng liền không hề dây dưa.
Chờ bọn họ đi rồi, Tô Ngự mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu nghĩ thầm A Đức không thấy không phải là Thiệu Tĩnh Trì làm cái gì đi.
Ăn xong màn thầu, Tô Ngự liền vội vàng hướng phòng chạy đi, đáng tiếc trở lại phòng Thiệu Tĩnh Trì vẫn là không trở về, liền Quan Nghiên Bạch cũng không thấy.
Nguyên bản nơi này người trừ bỏ Trương ca an bài đi ra ngoài lục soát vật tư cùng đứng gác xem bên ngoài tang thi tình huống bên ngoài, cũng chính là còn được sắp xếp tu sửa tường thành và làm những việc khác, căn bản bọn họ đều rảnh rỗi.
Nhưng là Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch bọn họ vừa tới cũng không có bị an bài làm việc, bọn họ hai người lại luôn là vừa rời giường liền không thấy người được, Tô Ngự không biết hai người kia rốt cuộc là làm cái gì.
Thiệu Tĩnh Trì thời điểm ăn cơm trưa đã trở lại.
“Anh đã trở lại.” Tô Ngự chạy nhanh đứng lên đi qua đón.
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Cậu thật đúng là giống cô vợ nhỏ, không thể rời được ca ca đây sao?”
Tô Ngự bị hắn trêu chọc có chút mặt đỏ: “Tôi… Là muốn hỏi anh, người đàn ông ngày hôm qua bị anh đánh ngất, hắn…”
“Ném cho tang thi ăn.” Không chờ Tô Ngự hỏi xong, Thiệu Tĩnh Trì đã trả lời cậu.
Thiệu Tĩnh Trì ngữ khí nhẹ nhàng giống như không phải gϊếŧ người, mà như là gϊếŧ gà.
“Thật hay giả?!” Tô Ngự không thể tin được trợn to hai mắt.
Thiệu Tĩnh Trì chẳng hề để ý nói: “Thật sự a.”
“!!!!”Tô Ngự có chút sốt ruột: “Chính là người kia cũng là người bên cạnh Trương ca, nếu không thấy Trương ca khẳng định sẽ tìm chúng ta phiền toái.”
Bởi vì mấy tên bên người A Đức đều biết A Đức tới tìm Tô Ngự, đến lúc đó bọn họ vẫn luôn tìm không thấy A Đức khẳng định vẫn là sẽ nghĩ đến trên người Tô Ngự.
Tưởng tượng đến như vậy, Tô Ngự liền cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“Sợ cái gì, có tôi đâu.” Thiệu Tĩnh Trì một chút cảm giác đều không có, thậm chí nhìn chằm chằm Tô Ngự lộ ra một nụ cười hạ lưu nói: “Nhìn bộ dáng sợ hãi này của em thật là câu nhân, tôi hiện tại liền tưởng thao em.”
????!
Biếи ŧɦái đi, người đàn ông này.