Chương 5: Bò lên giường ai?
___________________
Thiệu Tĩnh Trì cũng không có thật sự thao Tô Ngự, bọn họ cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa giản dị, sau đó Tô Ngự đã bị Trương ca kêu qua.
“Trong số những người sống sót mà cậu mang theo, hai người họ Thiệu và Quan sống cùng với cậu, phải không?” Anh Zhang hỏi khi đang ngồi trên ghế văn phòng, hút thuốc.
“Ân.” Tô Ngự đáp.
“Bọn họ năng lực như thế nào.”
“Tôi không rõ ràng lắm.” Tô Ngự nói dối, tuy rằng cậu có điểm lo lắng Trương ca khả năng đã kêu mấy người sống sót khác tới để hỏi qua, nhưng là cậu vẫn là không nghĩ hiện tại cho Trương ca biết thực lực thực sự của hai người bọn họ.
Trương ca đánh giá Tô Ngự, muốn từ trên nét mặt của cậu nhìn ra cái gì, nhưng là Tô Ngự đứng ở nơi đó vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn, biểu tình cũng không có gì kỳ quái, hắn liền nói: “Nơi này có trăm tới há mồm chờ ăn cơm, gần nhất đồ ăn tiêu hao thực mau, như vậy, cậu trở về nói cho bọn họ, bảo bọn họ hai ngày sau bắt đầu đi tìm kiếm đồ ăn.
Vì sự bùng phát virus đột ngột, Tô Ngự và những người khác sống ở phía bắc thành phố, rất gần nhà tù, nên mọi người đều mù quáng chỉ mang một vài thứ chạy trốn vào nhà tù, mà trong ngục giam những cảnh ngục kia đã gom hết đồ chạy trốn nhưng bị chết, cũng căn bản sẽ không có nhiều vật tư, cho nên trong ngục giam không có nhiều trữ hàng, hiện tại vật tư đều là Trương ca bắt người đi ra ngoài lục soát tìm kiếm mang về đây. Cơ bản mỗi cách mấy ngày Trương ca liền sẽ cho người đi ra ngoài lục soát vật tư, nhưng là mỗi lần đi ra ngoài lục soát vật tư người đều sẽ thiệt hại, thậm chí cũng có toàn bộ cũng chưa trở về, Tô Ngự biết Trương ca là nghĩ như vậy để thăm dò thực lực Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch, đương nhiên một người đang nắm giữ toàn bộ quyền lợi, liền vô pháp chịu đựng xuất hiện người nào đó có khả năng có thể cướp đoạt quyền của mình, Trương ca đối với Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch có cảnh giác.
“Tôi đã biết.” Tô Ngự đáp lại, sau đó liền rời khỏi phòng Trương ca.
Trở lại phòng mình, như cũ không có người. Cậu ở phòng ngốc đến 8 giờ tối, mới chờ đến Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch cùng trở về.
“Các người đi đâu vậy?” Tô Ngự nghi hoặc hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì đi đến mép giường ngồi xuống, đem Tô Ngự một phen kéo gần trong lòng ngực ôm lấy nói: “Một hồi không thấy liền nhớ tôi sao?”
Tô Ngự phát hiện Thiệu Tĩnh Trì đầu tóc có chút ướt, trên người cũng có chút hơi nước: “Anh tắm rửa sao?”
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: “Đúng vậy.”
“Chính là phòng tắm không phải bị khóa lại sao?” Vì phòng ngừa bọn họ trộm tắm rửa, không cho tắm rửa Trương ca đều đem phòng tắm công cộng khoá cửa, bởi vì là ngục giam, cho nên kia phiến cửa sắt rất vững chắc.
Thiệu Tĩnh Trì trả lời: “Đá văng ra là được.”
“??”Người bình thường đá bất động đi…
Thiệu Tĩnh Trì không để ý đến Tô Ngự kinh ngạc, ôm Tô Ngự sờ tới sờ lui: “Nào, đem quần áo cởi ra để ca ca thương em.”
Tô Ngự mỏng manh phản kháng: “Các người… Các người còn chưa có ăn cơm chiều đi… Tôi trộm giúp các người cầm hai cái bánh bao, giấu ở trong ngăn kéo.”
Hôm nay bữa tối món chính cũng là bánh bao trắng, kèm một ít rau dưa, qua thời gian ăn cơm là sẽ không còn đồ nữa, Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch lại không có tới nhà ăn, Tô Ngự liền trộm 1 cái màn thầu, sau đó đem màn thầu của mình để lại cho bọn họ ăn.
Thiệu Tĩnh Trì đã đem Tô Ngự quần áo cởi xuống, tiến đến trên cổ cậu vươn đầu lưỡi liếʍ láp, thấp giọng hồi: “Đã ăn rồi.”
“Ân?”
Bọn họ ăn ở nơi nào? Rõ ràng cũng chưa đã tới nhà ăn a, Tô Ngự là ở nhà ăn chờ đến lúc người ta dọn đồ mới đi.
Nhưng là Tô Ngự đã không có đầu óc suy nghĩ này đó, Thiệu Tĩnh Trì đem tay vói vào qυầи ɭóŧ cậu, bắt được côn ŧᏂịŧ mền mại của cậu bắt đầu xoa bóp lên…
Cổ nơi đó bị Thiệu Tĩnh Trì liếʍ nóng lên, Tô Ngự ỡm ờ nói: “A… Em… Em chưa có tắm rửa…”
Thiệu Tĩnh Trì cười nhẹ nói: “Không có việc gì, tôi không chê.”
“A… Ân… Ta… Em muốn bắn…”
Thiệu Tĩnh Trì thủ pháp so với cậu khẩu giao còn cao siêuhơn , không có sờ bao lâu Tô Ngự liền run run bắn ra tới…
Bắn lúc sau Tô Ngự đại não tổng hội có trong chốc lát mơ hồ, cậu bị Thiệu Tĩnh Trì đè ở trên giường, bị bẻ ra hai chân, cảm thụ được côn ŧᏂịŧ nóng như lửa của Thiệu Tĩnh Trì chậm rãi cắm vào…
Mỗi lúc sảng khoái, Tô Ngự luôn là khống chế không được phát ra rêи ɾỉ…
Cậu tình mê thời điểm nghe thấy được thanh âm ngăn kéo kéo ra, quay đầu phát hiện Quan Nghiên Bạch cầm bánh bao cậu để lại cho, sau đó ngồi trở lại đến mép giường nhìn bọn họ bên này, một ngụm một ngụm không nhanh không chậm ăn.
Này mặt người chết quá kỳ quái…
Tô Ngự cắn môi nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ sắp bật thốt ra.
Thiệu Tĩnh Trì lại giống như phát hiện cậu cố ý áp lực tiếng kêu, Tô Ngự chỉ cần không ra tiếng hắn liền hung hăng thao lộng, dưới háng đĩnh động, một chút một chút hung hăng đυ.ng vào chỗ mẫn cảm của Tô Ngự, thẳng cắm Tô Ngự khống chế không được ‘ hảo ca ca ’…‘ buông tha tôi đi ’… Dâʍ đãиɠ kêu ra tiếng, hắn mới vừa lòng thả chậm tốc độ…
Cùng với hai ngày kịch liệt tính ái, Tô Ngự cảm thấy nếu lại thêm một ngày, cậu đại khái liền giường đều không thể rời được.
Buổi tối như cũ là bị Thiệu Tĩnh Trì ôm ở bên trong ngủ, Tô Ngự ghé vào trong lòng ngực Thiệu Tĩnh Trì hỏi: “Các người là ở nơi nào ăn cơm chiều a?”
Thiệu Tĩnh Trì cười nói: “Em đoán.”
Tô Ngự nói: “Em đoán không được, các người tới nơi này về sau luôn là nhìn không thấy người, là đi làm gì vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì đáp lại: “Liền tùy tiện đi dạo.”
Tô Ngự cảm giác Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch thần thần bí bí: “Hôm nay Trương ca tìm em, là tới hỏi thăm thực lực các người, sau đó còn muốn cho các người hai ngày sau đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, hắn nói đồ ăn không còn nhiều lắm.”
“Rất nhiều nha.” Thiệu Tĩnh Trì không đầu không đuôi nói lại câu.
“A?” Tô Ngự không nghe hiểu.
“Không có việc gì, tìm kiếm thì đi tìm kiếm, tùy tiện hắn.” Thiệu Tĩnh Trì không sao cả nói.
Tô Ngự đối với thái độ phục tùng như thế của Thiệu Tĩnh Trì vẫn là cảm thấy nghi hoặc, cậu cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì thực lực khẳng định cao hơn Trương ca.
“Anh sẽ làm lão đại nơi này sao?” Tô Ngự hỏi.
Thiệu Tĩnh Trì bị Tô Ngự hỏi cười: “Em muốn tôi làm? Tôi liền tính không làm, cũng có thể giúp em gϊếŧ người mà em ghét.”
Tô Ngự ngẩng đầu nhìn mắt Thiệu Tĩnh Trì, Thiệu Tĩnh Trì nửa dựa vào đầu giường biểu tình bừa bãi, ánh mắt cao ngạo sắc bén, giống như không đem bất cứ thứ gì để vào mắt.
Là bởi vì mạt thế đã không có pháp luật, vẫn là giống với Thiệu Tĩnh Trì nói, gϊếŧ người chính là sự tình phi thường đơn giản?
“Không có, em không muốn anh làm như vậy.” Tô Ngự trả lời.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Ngủ đi.”
Tô Ngự nghe lời nhắm hai mắt lại, không bao lâu liền ngủ rồi.
Ngày hôm sau Tô Ngự phát hiện phòng tắm công cộng có rất nhiều người vậy quanh, cậu cũng thò lại gần xem, liền thấy cửa sắt phòng tắm thật sự bị bạo lựcmở ra, trung gian có một cái hố to…
Tô Ngự mới biết được Thiệu Tĩnh Trì không có nói đùa, hắn nói chính là thật sự.
Tô Ngự lại có chút giật mình với sức lực hắn, người bình thường có thể đá văng cửa sắt như thế còn lõm môt hố to như vậy sao?
Trương ca biết có người bạo lực phá cửa, đối với mấy người không tuân thủ quy củ thực tức giận, nói muốn đem hắn tìm ra giáo huấn một hồi.
Tô Ngự thực lo lắng sẽ tìm được bọn Thiệu Tĩnh Trì, kết quả qua hai ngày Thiệu Tĩnh Trì bọn họ muốn đi ra ngoài lục soát vật tư, chuyện này cũng không có người tới tìm bọn họ phiền toái.
Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch cùng đi, Trương ca an bài 3 người thủ hạ đi theo, cho 2 chiếc xe, trong đó một chiếc là Thiệu Tĩnh Trì lúc trước mang tiến vào, bị Quan Nghiên Bạch mang ra đi.
Nguyên bản năm người, Trương ca khẳng định chỉ cho phép lấy một chiếc xe, cũng không biết Thiệu Tĩnh Trì bọn họ là như thế nào lấy được hai chiếc đi.
Tuy rằng Tô Ngự biết thực lực thực sự của Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch, đối mặt với mấy trăm tang thi cũng có thể toàn thân mà lui, nhưng là Tô Ngự vẫn là có chút lo lắng, cậu liền nghĩ bò đến tường vây chỗ cao canh gác, kết quả đi đến một nửa đường, gặp phải đầu trọc, bị hắn chắn ở trong một góc tường vây.
“Mày một con kỷ nữ rất có năng lực, Trương ca không cần mày, quay đầu liền đi câu dẫn thằng đàn ông khác.” Đầu trọc nguyên bản liền lớn lên khốn nạn, cười rộ lên liền càng khốn nạn hơn.
Tô Ngự nhấp môi không nói lời nào.
“Tao thấy mày theo 2 thằng đàn ông liền đắc ý? Thấy tao đều dám né tránh không nhìn thấy? Hai thằng thân mật với mày có thể sống trở về hay không cũng không biết, còn không bằng hầu hạ tao cho thật tốt, tao cho mày lưu đường sống.”
Đầu trọc nói xong liền phải thoát Tô Ngự quần.
Tô Ngự giãy giụa.
Đầu trọc giơ tay liền dùng lực tát Tô Ngự một cái, trực tiếp đem khoé miệng cậu đánh chảy máu.
Gương mặt nóng rát, nhưng Tô Ngự vẫn là giãy giụa…
“Mày mẹ nó đừng cho mặt lại không cần!” Đầu trọc mắng.
Tô Ngự liếʍ liếʍ máu bên khóe miệng, hạ giọng nói: “Ông cũng biết hiện tại tôi là người của bọn họ. Nếu như ông đυ.ng vào tôi, bọn họ khi trở về nhất định sẽ không buông tha cho ông."
Đầu trọc nghĩ đến Thiệu Tĩnh Trì, có chút xấu hổ, hắn buông lỏng Tô Ngự ra, hung tợn mà nói: “Mày nhớ lấy mặt lão tử, bọn họ nếu là cũng chưa về, tao liền làm chết mày.”
Tô Ngự không để ý đến hắn, đầu trọc phun trên đất một ngụm nước miếng rồi bỏ đi.
Tô Ngự chạy nhanh bò lên trên tường vây đi vào trạm trạm canh gác, bên trong người canh gác thấy Tô Ngự có chút nghi hoặc hỏi: “Hôm nay phái cậu tới đổi gác?”
Tô Ngự lắc đầu nói: “Không phải, tôi liền đi lên nhìn xem.”
Người nọ cũng không phản ứng Tô Ngự.
Tô Ngự vẫn luôn chờ đến chạng vạng, mới thấy ban ngày Thiệu Tĩnh Trì khai ra đi xe nhanh chóng phóng đến bên này, trên xe dính đầy máu, cả chiếc xe cơ hồ không có nơi nào còn sạch sẽ, cả đèn xe còn bị đâm lõm vào, cửa xe cũng sắp rơi ra, kính cũng nứt ra rồi,tình cảnh thê thảm, xem ra hắn lúc trước nhất định trải qua đàn tang thi.
Tô Ngự chạy nhanh bò đi xuống cho hắn khai đại môn.
Một con xe tiến vào, ở phía trước Tô Ngự 1 mét chỗ khó khăn lắm dừng lại.
Thiệu Tĩnh Trì mở cửa xe từ ghế điều khiển xuống dưới, trên người có chút dơ, loạn, bất quá như cũ là thái độ ngạo mạn kia, thoạt nhìn trạng thái thực tốt.
Chỉ là chỉ có Thiệu Tĩnh Trì, cũng chỉ có hắn một chiếc xe đã trở lại.
“Còn có… Người đâu?” Tô Ngự kỳ thật quan tâm nhất chính là Quan Nghiên Bạch như thế nào không có cùng nhau trở về.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Bị tang thi ăn rồi.”
“?!!!!”Tô Ngự có điểm vô pháp tiếp thu, chẳng lẽ Quan Nghiên Bạch cũng bị tang thi ăn rồi sao…
Thiệu Tĩnh Trì vẫn là mang theo một ít vật tư trở về, nhưng là không nhiều lắm, lại còn có chỉ có mình hắn đã trở lại, cho nên Trương ca không phải thực vừa lòng.
Thiệu Tĩnh Trì nói nơi này quanh siêu thị nhỏ đã sớm không có đồ vật gì, bọn họ vào siêu thị lớn, kết quả lục soát một nửa lọt vào vòng vây của tang thi, ước chừng có hơn một ngàn con, ba người kia không chạy thoát bị vây lại…
“Tôi có thể mang đồ vật trở về liền không tồi rồi, nếu không chính ông đi thử đi?” Thiệu Tĩnh Trì kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Thiệu Tĩnh Trì ngữ khí như vậy, Trương ca cư nhiên cũng không có tức giận, chỉ là hỏi hắn: “Đồng bọn kia của cậu cũng không có về được?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Không rõ ràng lắm, đại khái đi.”
Trương ca không có lại nói cái gì.
Chỉ là Tô Ngự nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì chính miệng nói tình huống của Quan Nghiên Bạch, cậu trong lòng có chút khó chịu.
Cậu cho rằng Quan Nghiên Bạch lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện. Chính là Quan Nghiên Bạch rốt cuộc cũng là người, đối mặt hơn một ngàn tang thi, hắn cũng trốn không thoát đi.
Trở lại phòng, Thiệu Tĩnh Trì nhéo mặt Tô Ngự làm cậungẩng đầu nhìn hắn, khó chịu nói: “Mặt người chết đi rồi cậu khổ sở như thế sao?”
Đi rồi?
“Hắn… Không phải bị tang thi ăn sao?” Tô Ngự bởi vì bị nhéo mặt, chỉ có thể dẩu miệng nói chuyện.
Thiệu Tĩnh Trì buông lỏng ra tay nhéo mặt cậu: “Mấy thứ kia có thể ăn được hắn lại tốt.”
Nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì như thế nói, Tô Ngự mới xác định Quan Nghiên Bạch không có việc gì, không phải bị tang thi ăn, mà là đi rồi.
“Tại sao anh ấy lại rời đi?”Tô Ngự thật sự chỉ là tò mò.
Thiệu Tĩnh Trì tức giận: “Quan tâm hắn như thế? Nếu em đối với mặt người chết có hứng thú như thế, vì cái gì không đi câu dẫn hắn ngược lại bò lên trên giường tôi? Cậu không phải rất giỏi câu dẫn đàn ông sao?”