Màn đêm buông xuống, đã đến lúc dùng bữa tối.
Tô Hình đúng giờ ngồi vào bàn ăn, nhìn ghế trống ở đối diện, liệu hắn có đến dùng bữa cùng với cô không? Không khí lúc trưa căng thẳng như vậy lại thêm những lời nói kia, gặp lại… Có phải sẽ có chút xấu hổ hay không?
Tô Hình miên man suy nghĩ, món ăn thứ nhất đã được đưa lên bàn ăn, là ốc sên hấp kiểu Pháp cùng với bánh mì lúa mạch.
“Tiểu thư Belle, hy vọng những món ăn này hợp với khẩu vị của người.” Ấm trà Elissa hiền từ nói.
“Elissa, điện hạ của các cô không xuống ăn sao?” Tô Hình nghĩ nên chờ một chút, giữa trưa hắn chưa ăn gì, nếu cả bữa tối cũng đều không ăn, làm sao cơ thể chịu được.
Elissa lộ nụ cười tươi rói, nói: “Điện hạ đã dặn dò bữa tối ngài ấy sẽ ăn ở trong phòng.”
“À… Thì ra là thế…” Tô Hình không biết trên mặt của cô đang biểu lộ ra vẻ thất vọng, Elissa thu hết vào mắt, trong lòng vui mừng đến tột đỉnh, rốt cuộc cũng xuất hiện người có thể trấn an trái tim cô đơn của điện hạ, chờ đợi suốt mấy trăm năm, mùa xuân của điện hạ đã sắp đến rồi.
“Đúng rồi, Elissa, phòng của điện hạ các cô ở đâu?”
Elissa vừa nghe xong, toàn bộ hoa văn trên thân ấm trà đều cười đến nở hoa, “Phòng của điện hạ là căn phòng thứ ba ở lầu hai, phía bên tay trái cầu thang, người cũng có thể đi vòng qua bằng lối đi nhỏ.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, Elissa.” Tô Hình dường như suy tư điều gì trả lời.
“Không cần khách khí, phục vụ cho tiểu thư Belle là vinh hạnh của tôi.” Elissa yên lặng lui ra ngoài, cô muốn nhanh chóng đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người, đêm nay không ai được đến quấy rầy phòng của điện hạ.
Ăn bữa tối xong, Tô Hình trở lại phòng tắm rửa, thay bộ váy ngủ màu trắng mà Elissa đã chuẩn bị cho cô, váy ngủ chất liệu mềm mại, cổ áo, tay áo đều được thêu đường viền hoa một vòng, kiểu dáng rộng thùng thình, làn váy dài đến mắt cá chân, là phong cách thịnh hành trong cung đình thời Trung cổ.
“Tiểu thư Belle, mái tóc của người vàng óng tựa như cánh đồng lúa mạch chín rộ, xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt được.” Sophia cẩn thận tháo trang sức trên tóc Tô Hình xuống, động tác chải chuốt chậm chạp nhẹ nhàng.
“Cảm ơn cô đã khen, màu tóc của tôi là di truyền phụ thân.” Nghĩ đến phụ thân, không biết hiện tại ông thế nào, phát hiện cô bỏ đi không lời từ biệt nhất định sẽ rất tức giận.
Tô Hình rũ mắt xuống, giấu đi nỗi nhớ nhung đối với phụ thân, rời khỏi nhà còn chưa đến một ngày cô liền muốn về nhà. Hai vị tỷ tỷ kia mười ngón tay không dính dương xuân thủy, không có cô ở đó ai sẽ lo bữa ăn cho bọn họ, sức khỏe của phụ thân không còn như trước nữa. Theo thói quen buổi tối trước khi ngủ cô sẽ mang đến cho ông một ly sữa bò nóng để giúp ông ngủ ngon hơn, hiện giờ cô không có ở bên cạnh ông ấy, cái gì cô cũng không làm được…
“Tiểu thư Belle, đến lúc nên đi ngủ rồi.” Elissa dịu dàng hiền hậu ở bên cạnh nhắc nhở.
“Được rồi, hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều.” Tô Hình nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, bởi vì có bọn họ cô mới không cảm thấy sợ hãi.
“Chúc người có một giấc mộng đẹp, tiểu thư Belle.”
“Ngủ ngon, tiểu thư Belle.”
Elissa, Sophia lần lượt rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Tô Hình và phu nhân Pamela, vào giữa trưa khi cô trở lại phòng thì phu nhân Pamela lại tiếp tục ngủ say lần nữa, không có Elissa gọi là sẽ không tỉnh dậy.
Tô Hình lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, sau một hồi đắn đo, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vòng quanh lối đi nhỏ hình chữ U, Tô Hình đi tới phòng của quái vật, đưa tay lên gõ cửa ba cái.