Trò Chơi Thực Tế 18+

Chương 94: Cô nương biết nghe lời sẽ được khen thưởng (H nhẹ)

Cửa phòng bị mở ra, không giống với phòng của cô ánh sáng sáng ngời, trong phòng tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón.

Tô Hình lấy hết can đảm đi vào, ngay khi cô rơi vào bóng tối bị lạc mất phương hướng, cánh cửa lớn sau lưng ầm một tiếng, đóng lại.

“Ngài… Ngài ở đâu?” Trái tim đập thình thịch, thình thịch thật nhanh, Tô Hình cố gắng duỗi thẳng cánh tay, chân bước từng bước đi về phía trước.

“Lựa chọn của nàng.” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm truyền đến từ phía trước.

Tô Hình căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, “Tôi… Tôi lựa chọn tự do…”

Trong bóng tối, Tô Hình không nhìn thấy gì cả, phía trước vang lên âm thanh sột soạt sột soạt như là tiếng quần áo cọ xát, cô không biết hắn đang làm gì, là đang đi về phía cô sao?

“Rất tốt, nhớ kỹ sự lựa chọn của nàng.”

Tô Hình dừng bước chân, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết cô không cần phải đi về phía trước nữa, bởi vì… Hắn đã tới.

“Ngài, ngài muốn làm gì?” Bề ngoài trấn định nhưng trong giọng nói lại run nhè nhẹ, Tô Hình rất muốn biểu hiện ra vẻ mặt bình tĩnh thong dong, nhưng trên thực tế cô thật sự không làm được.

“Bò lên trên giường đi.”

“…”

“Nếu nàng không ngại làm ở trên mặt đất, ta cũng không thành vấn đề.”

“Không không không, tôi chỉ là, không biết giường ở chỗ nào…”

“Đi ba bước về phía bên trái chính là giường.”

Tô Hình dựa theo lời hắn nói chạm đến cạnh giường, giường của quái vật rất lớn, cô bò lên trên giường duỗi tay sờ mãi không tới cạnh phía bên kia.

“Ngay bây giờ nàng hãy cởϊ qυầи cộc và mở rộng hai chân ra.”

“Nhất định… Phải cởi sao?” Ở thời đại Trung cổ, quần cộc được xem như qυầи ɭóŧ của phụ nữ, đó là sự bảo vệ cuối cùng của cô.

Dã thú không trả lời, sự yên tĩnh trong phòng khiến cho Tô Hình có thể cảm nhận được ánh mắt mang đầy tính xâm lược của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô. Trong vô hình, giữa hai người biến thành một cuộc săn bắt, mà cô chính là con mồi hắn muốn bắt lấy.

“Tôi biết rồi.” Tô Hình từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn cởϊ qυầи cộc xuống, không có gì che đậy, giữa hai chân lạnh lạnh như là có một trận gió thổi tới hoa huyệt, làm cho cô không kiềm được kẹp chặt hai chân lại.

“Rất tốt, cô nương biết nghe lời sẽ được khen thưởng, hiện tại đem váy của nàng cởi ra, mở hai chân để ta nhìn xem dáng vẻ đẹp nhất của nàng.”

Khuôn mặt Tô Hình đỏ bừng, cô không có thói quen mặc áσ ɭóŧ khi đi ngủ, nếu cởi váy ngủ ra, vậy chẳng phải cô liền như bước chân không lên sân khấu hay sao.

“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu nàng không muốn, nàng có thể lập tức rời khỏi căn phòng này.”

“Không, tôi cởi…”

Tô Hình không dám chọc giận hắn, lại lần nữa chấp nhận làm theo mệnh lệnh.

Cô đem váy ngủ cởi xuống dưới, hai tay che hai điểm hồng hồng trước ngực, tìm cái gối đầu kê vào sau lưng, sau đó chầm chậm mở hai chân ra trong bóng tối. Hoa huyệt không có một sợi lông, mềm mại hồng hào như trẻ con mới sinh, hai cánh hoa khép chặt không hề bị kéo giãn ra ngoài dù hai chân đang mở rộng, là hoa huyệt xử nữ vô cùng hiếm gặp.

Ngồi ở chỗ tối, quái vật híp đôi đồng tử màu vàng lại, khả năng quan sát trong bóng đêm của hắn cực kỳ tốt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng lối vào tiểu huyệt của nàng, vách thịt màu hồng nhạt đang co rụt lại. Côn ŧᏂịŧ dưới thân đã ngo ngoe rục rịch, hắn nhảy lên cuối giường, cái đuôi vừa dài vừa mảnh như có như không quét qua hoa huyệt thiếu nữ.

“A…” Tiếng rêи ɾỉ mềm mại không xương, trong không khí tràn ngập hơi thở da^ʍ mĩ, Tô Hình cắn chặt môi dưới, cơ thể trở nên căng thẳng, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thông qua cảm giác để cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Hắn dường như rất hứng thú đối với nơi riêng tư của cô, cái đuôi đảo qua đảo lại, giống một chiếc cọ lông xù xù quét quét không ngừng làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy.

“Dùng tay của nàng đẩy hoa huyệt ra.” Mệnh lệnh mang theo uy áp mãnh liệt làm Tô Hình không thể chống lại.

Cô run run rẩy rẩy dời đôi tay từ ngực dịch chuyển đến giữa hai chân, khi chạm vào hai cánh hoa đầy đặn căng mềm liền nhẹ nhàng kéo ra phía ngoài. Không thể phủ nhận, loại mệnh lệnh mang tính dâʍ ɭσạи này làm cho cả người cô nóng lên, tiểu huyệt trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp.

“Tốt lắm, đúng là cô nương ngoan ngoãn. Bây giờ hãy tới nhận phần thưởng của nàng đi.”

Giọng nói vừa vang lên, đầu lưỡi ấm áp mọc đầy gai ngược bắt đầu liếʍ láp nhục huyệt ướŧ áŧ.