Một trận gõ cửa dồn dập đánh thức Tô Hình dậy trong lúc ngủ mơ, cô ngồi dậy, hai mắt ướŧ áŧ vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ.
“Tiểu thư Belle, đã sắp đến giờ dùng cơm.” Ngoài cửa truyền đến giọng nữ ôn hoà hiền hậu.
Tô Hình dần dần tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ngồi ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ mới nhớ ra những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, cô vội vội vàng vàng chạy xuống giường đi mở cửa.
“Ngại quá, tôi ngủ quên.”
Ngoài cửa không có một người nào cả, chỉ có một chiếc đĩa bạc đặt trên mặt đất, bên trên là một ấm trà hoa văn tinh xảo cùng với một bộ tách trà có cùng hoa văn, Tô Hình ló đầu ra nhìn trái nhìn phải cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng nghe được có giọng nói của phụ nữ, vậy người đâu?
“Tiểu thư Belle, ta ở chỗ này.”
Giọng nữ ôn hoà hiền hậu lại lần nữa truyền đến, Tô Hình theo âm thanh nhìn xuống, thì ra là ấm trà đang nói chuyện.
“Xin lỗi, tôi không biết cô cũng có thể nói chuyện.” Tô Hình nhường đường, toàn bộ đĩa bạc tự động lộc cộc lộc cộc đi vào phòng.
Ấm trà ôn hòa trả lời: “Không sao cả tiểu thư Belle, người bình thường đều sẽ có phản ứng như thế này.”
“Mama, mama, con có thể nói chuyện không? Con muốn nói chuyện với tiểu thư Belle.” Tách trà hoa văn nhỏ phát ra âm thanh shota(*) đáng yêu.
( * ) Thuật ngữ trong anime, chỉ những đứa bé trai dễ thương
“Rogy, con có thể nói chuyện cùng tiểu thư Belle nhưng phải có chừng mực.” Ấm trà Elissa dịu dàng nhìn con trai của mình, ở lâu đài này, người có thể cùng cậu chơi đùa với nhau chỉ có chú chó do phu nhân Pamela nuôi dưỡng, tuy rằng nó đã biến thành một chiếc ghế.
“Vâng mama, con sẽ không quá ồn ào.” Rogy vui vẻ nhảy tới nhảy lui, cậu bé nhảy lên rất cao, vọt một cái liền nhảy lên vai Tô Hình, hỏi: “Chào tỷ tỷ, đệ tên là Rogy, tỷ sẽ ở lại đây trong bao lâu?”
“Rogy, sao con lại có thể hỏi vấn đề không có lễ phép như vậy, còn nữa, con mau nhảy xuống cho ta, ai cho phép con đứng ở trên vai tiểu thư Belle.” Elissa đau đầu đối với tính cách nghịch ngợm của con trai không phải chỉ một ngày hai ngày, dù trước đó đã ngàn dặn vạn dò, kết quả cuối cùng vẫn như vậy.
“Thật xin lỗi mama, do con quá vui mừng.” Rogy sợ chọc mama không vui lại nhảy trở về đĩa bạc, ngoan ngoãn ngây người bên cạnh mẫu thân không dám lỗ mãng.
Tô Hình đã bị dáng vẻ manh manh của Rogy thu phục, cậu bé thật quá đáng yêu, cô cẩn thận ôm cậu vào trong lòng bàn tay, mặt đối mặt nói chuyện, “Chào đệ, tỷ tên là Belle, tỷ cũng không biết sẽ ở chỗ này trong bao lâu, nhưng tỷ nghĩ chúng ta nhất định có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
“Oa, mama, người nghe đi, tiểu thư Belle muốn làm bạn với con!” Rogy vui vẻ kêu lên, đã thật lâu thật lâu cậu không được chơi đùa cùng con người, lần gần nhất chơi với Pergamon đã là mấy trăm năm trước. Bạn tốt Pergamon của cậu nếu không phải vì trong nhà có chuyện phải rời khỏi lâu đài trước, có lẽ hiện tại cũng sẽ bị biến thành đồ vật giống như cậu.
“Tiểu thư Belle, còn khoảng mười lăm phút nữa là đến thời gian dùng bữa trưa, xin người hãy thay lễ phục trước, tôi sẽ đi đánh thức phu nhân Pamela để bà ấy trang điểm chải chuốt cho tiểu thư.” Elissa rời khỏi đĩa bạc đi đến trước một chiếc tủ quần áo cổ xưa màu xanh lục, bà cao cao giọng nói:
“Phu nhân Pamela, váy của bà sao lại dơ như vậy, ai da, lớp trang điểm của bà cũng trôi mất rồi…”
“Cái gì? Cái gì cái gì? Váy của ta làm sao vậy, trang điểm của ta … Ối, làm ta sợ muốn chết, Elissa chỉ có một chiêu này mà bà dùng cả trăm lần rồi.” Tủ quần áo màu xanh lục mở miệng, đồng thời hai cánh tủ tựa như hai cánh tay vươn vai lười biếng. Tô Hình dùng tay che miệng, không thể tin được tủ quần áo trong phòng cũng biết nói chuyện.
“Tiểu thư Belle, đó là phu nhân Pamela, ngày thường rất thích ngủ, một khi ngủ chính là vài thập niên, có gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ có mama của đệ mới có biện pháp đánh thức bà ấy nha.” Rogy dán lên ngón tay Tô Hình tự hào nói.
“Ồ, vị này chính là khách nhân mới tới sao? Thật là thất lễ, một ngày nào đó bệnh thích ngủ này của ta sẽ khiến ta càng ngày càng béo.” Giọng nói của Pamela cao vυ't mênh mông, có tố chất của nữ ca sĩ, bà trộm đánh giá Tô Hình vài lần, nhỏ giọng hỏi Elissa, “Đây là người thứ mấy? Có hy vọng không? Liệu có sợ đến mức chạy trốn giống những người trước đó không?”
Elissa nhướng mày, tức giận đến nắp trà gõ lách cách, “Phu nhân Pamela, bà ngủ đến hồ đồ rồi, những nữ nhân nông cạn đó làm soa có thể so sánh với tiểu thư Belle, xin bà đừng nhập làm một mà nói.”
“Ha ha, ta cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, tới đây nào để tôi nhìn xem, tiểu thư Belle thật xinh đẹp nhưng lại ăn mặc quá đơn giản, không thể lột tả được hết sự tôn quý của người, không sao cả, hãy để tôi tới trang điểm lại cho tiểu thư.”