Đồ vật biết nói chuyện!
Còn không phải chỉ có một cái!
“Oliver, ta đã nói cậu sẽ dọa đến nàng ấy mà, xem đi, nàng ấy đã bị cậu dọa choáng váng rồi.” Một chiếc đồng hồ báo thức hoa lệ màu vàng cổ điển kéo thân người cồng kềnh đi đến trước mặt Tô Hình, làm một cử chỉ chào gặp mặt theo lễ nghi thân sĩ, hiền hậu nói: “Tiểu thư mỹ lệ xin đừng sợ hãi, chúng tôi sẽ không làm hại người.”
“Các ngươi… Vì sao có thể nói chuyện?” Tô Hình thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, do dự hỏi.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, tôi xin phép đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi một chút, đáp án cụ thể nên để điện hạ trả lời.” Oliver là cái giá cắm nến màu bạc, trên đầu của anh ta có một cây nến màu trắng, bởi vì dáng vẻ gần giống hình người nên anh ta có thể làm ra các động tác của nhân loại, giống một người bạc tí hon.
“Được rồi, vậy làm phiền anh nhé.” Tô Hình gác lại cảm xúc bất an, ngoan ngoãn làm theo lời đề nghị của đối phương.
Đại điện rất lớn, khắp nơi lập loè ánh sáng vàng rực rỡ, khiến cho người ta có cảm giác dường như mình đang ở trong hoàng cung, Tô Hình đi theo phía sau Oliver lên cầu thang hình chữ Y theo phong cách thời Trung cổ. Phía trên cầu thang chính là một bức tường lớn màu trắng, bóng dáng màu đen mới vừa rồi đã xuất hiện trên bức tường này, nói như vậy, chủ nhân lâu đài cũng ở tại lầu hai sao? Cô không dấu vết quan sát xung quanh, khi đi đến lối rẽ ở cầu thang, cô phát hiện trên vách tường có một vết hằn hình chữ nhật, vị trí này… Có lẽ ban đầu được treo một khung ảnh, nhưng mà vì sao lại tháo xuống rồi?
Tô Hình tỏ vẻ ngây thơ, hóa thân thành Belle đầy tò mò đối với lâu đài xa lạ.
“Tiểu thư mỹ lệ của tôi, còn chưa biết tên của người là gì?” Đồng hồ báo thức cổ điển Brande thiện ý hỏi.
“Tôi gọi là Belle, ngài có cần tôi bế đi lên không? Nhìn dáng vẻ của ngài dường như rất mệt.” Tô Hình nhìn nó cố sức trèo lên bậc thang, có lòng tốt đề nghị.
“Ôi, vậy thật sự vô cùng biết ơn người, tiểu thư Belle thiện lương.” Brande không có từ chối ý tốt của cô, từ khi ông biến thành đồng hồ báo thức, cơ thể càng lúc càng không nghe theo ý mình. Nhiều bậc thang như vậy, mỗi lần đi lên đi xuống đều phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đến phòng của điện hạ, lúc này đây ông cũng không muốn ngây người ở dưới lầu để hồi tưởng quá khứ, cũng không muốn lãng phí thời gian trèo lên từng bậc thang này.
Oliver đã nhảy nhót đến bậc thang ở lầu hai, nghe được đối thoại của bọn họ liền xoay người nói:
“Ông bạn già, ông nên học tập theo ta đi đi lại lại nhiều một chút để hoạt động gân cốt, ông nhìn xem kim giây trên mặt ông đều sắp rỉ sét hết cả rồi.”
“Oliver, nếu như cậu cũng biến thành đồng hồ báo thức giống ta, ta nghĩ cậu cũng sẽ không thích đi tới đi lui như vậy.”
Tô Hình nâng đồng hồ báo thức tiên sinh Brande đang trừng mắt thổi râu lên, nhẹ nhàng cười nói: “Quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt.”
“Hừ, nếu không phải sợ cậu ta lỗ mãng hấp tấp va chạm tiểu thư Belle, tôi sẽ mặc kệ cậu ta.”
“Được rồi ông bạn già của ta, đừng nổi giận ở trước mặt tiểu thư Belle tiểu thư, như vậy thật thất lễ.”
Brande bĩu môi, không thể không thừa nhận ông ta nói không sai.
“Xin lỗi tiểu thư Belle, xin hãy bỏ qua cho sự vô lý của tôi, người lớn tuổi rất dễ phiền lòng vì những điều nhỏ nhặt.”
“Không sao cả, chỉ có bạn bè thật sự mới có thể cãi nhau như vậy.” Tô Hình cùng chúng nó vừa nói vừa cười, bất tri bất giác đã đi đến cửa của một căn phòng nào đó ở lầu hai.
“Tiểu thư Belle đây là phòng của người, mời vào xem, nếu không hài lòng tôi có thể giúp người đổi một căn phòng khác.” Oliver nhảy một cái, kéo xuống then cửa.
Cửa phòng từ từ mở ra, một căn phòng công chúa màu hồng phấn tựa như ảo mộng đập vào trong mắt Tô Hình, phải có tâm hồn thiếu nữ như thế nào mới có thể đem phòng trang trí thành dáng vẻ này, rèm cửa hồng nhạt, thảm lông hồng nhạt, giường hồng nhạt, búp bê vải hồng nhạt , còn có một bộ lễ phục thêu hoa hồng nhạt…
Toàn bộ đồ vật đều là hồng nhạt!
“Thế nào? Thân ái, tôi dựa theo cấp bậc công chúa để trang trí gian phòng này đấy.” Một chiếc chổi lông chim màu trắng vừa nói chuyện vừa khiêu vũ xoay vòng trên không trung, nó mỹ lệ tao nhã, lông chim màu trắng không dính bụi trần, dưới ánh sáng mềm mại như tơ lụa.
Oliver nhìn chằm chằm dáng múa tuyệt đẹp của nàng đến trái tim cũng muốn tan chảy, Sophia của hắn cho dù biến thành chiếc chổi lông chim vẫn mê người như vậy, thật muốn đem nàng ôm vào trong ngực mà hung hăng yêu nàng.
“Ôi ~ Sophia thân ái của ta, mau tới đây để ta ôm ấp đi nào.” Oliver dang rộng đôi tay chờ mong nàng mau chóng lao vào trong lòng ngực mình.
“Không, thân ái, chàng quên rằng lần trước chàng đã thiêu hủy một cọng lông vũ của ta.” Sophia không quên được sợi lông chim trắng tinh của mình bị thiêu cháy đen, nàng không muốn ôm ấp cùng chàng ta nữa, nàng muốn rời xa nguy hiểm, yêu quý sinh mệnh.
“Úc ~ Sophia thân ái của ta, sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy đối với ta, ta yêu nàng đến thế mà…”
“Thân ái, đủ rồi, nói nhiều lời âu yếm cũng không thay đổi được giống loài bất đồng giữa chúng ta.”
“Khụ khụ, hai người các ngươi vừa vừa phải phải thôi, xin tiểu thư Belle tiểu thư tha thứ cho bọn họ không kiềm chế được, trước kia khi còn chưa biến thành đồ vật bọn họ chính là tình nhân ân ái.” Dù cho bọn họ thường xuyên cãi nhau, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì Brande đều là người đầu tiên đứng ra giải vây cho Oliver, có lẽ đây là tình hữu nghị giữa thân sĩ với nhau.
“Brande, tôi sẽ không để ý đâu, tôi thật sự rất thích phòng này, cảm ơn cô Sophia.” Tô Hình rất thích không khí khi bọn họ ở cùng nhau, so với hai vị tỷ tỷ hô tới gọi đi của cô, người xa lạ lại cho cô nhiều ấm áp hơn.
“Tiểu thư Belle cảm thấy thích đó chính là vinh hạnh của tôi.” Sophia dịu dàng đáp lễ.
“Belle tiểu thư, người có thể nghỉ ngơi một lát, chờ đến lúc dùng cơm giữa trưa xin người hãy thay lễ phục đến đại điện đúng giờ để dùng bữa.” Oliver nói xong, Brande cùng Sophia nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy giật mình vì hành vi tự làm chủ của anh ta.
“Vâng, cảm ơn anh Oliver, tôi muốn ngủ một lát, thời gian dùng bữa trưa là lúc nào?”
“12 giờ, tiểu thư Belle cứ yên tâm, sẽ có người đến nhắc tiểu thư dùng cơm, vậy chúng tôi xin phép lui xuống trước.”
Tô Hình buông Brande trong lòng bàn tay ra, nhìn thấy bọn họ đã ra khỏi phòng hết liền nhào lên giường chìm vào mộng đẹp, hôm nay cô thật sự có chút mệt mỏi.
Tại lối đi nhỏ ở lầu hai, Brande đè thấp giọng nói: “Oliver, cậu chắc chắn muốn làm như vậy sao? Điện hạ sẽ tức giận.”
“Đúng vậy, thân ái, tính tình của điện hạ chàng cũng biết mà.” Sophia ở bên cạnh phụ họa.
“Aizz, chẳng lẽ các người không muốn khôi phục hình người sao? Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, nàng ấy là hi vọng cuối cùng của chúng ta, điện hạ ngài ấy… Phải học được cách yêu và được yêu…”
Oliver lắc đầu thở dài, nếu điện hạ của bọn họ vẫn luôn sa sút tinh thần như vậy thì thật sự không còn hy vọng nữa.