Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ thái dương chảy xuống, Chu Tử Úc âm thầm điều chỉnh hơi thở lại, rút dươиɠ ѵậŧ ra một nửa, rồi lấy tốc độ cực nhẹ nhàng thọc vào rút ra tiểu huyệt. Giờ phút này, phía sau lưng anh đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vừa rồi Hàn Linh Nhi kẹp chặt suýt chút nữa khiến cho anh bắn tinh, cũng may đã kịp thời khống chế được du͙© vọиɠ phun trào, lúc này mới không gây ra họa lớn.
Làʍ t̠ìиɦ 30 phút, toàn bộ quá trình không được bắn tinh hoặc rút dươиɠ ѵậŧ ra sớm hơn, nếu không sẽ bị phán quyết loại trừ, trường hợp thất bại trong gang tấc anh đã thấy quá nhiều, nên không muốn trở thành một trong số đó.
Hơi thở dồn dập dần dần bình ổn trở lại, Chu Tử Úc liếc mắt nhìn kim đồng hồ một cái, mới qua bảy phút. Theo tiến độ này, cho dù anh có thể bảo đảm hoàn thành 30 phút làʍ t̠ìиɦ, cũng không chắc có bị ác quỷ tập kích đột ngột không, giác quan thứ sáu mách bảo, căn phòng này tuyệt đối không chỉ có một bàn tay đơn giản như vậy.
Xem ra, tấm bùa giữ mạng cuối cùng không thể giữ được, thời gian mười phút vẫn quá ít, làm thế nào mới có thể tự bảo vệ mình trong khoảng thời gian còn lại mới là vấn đề mấu chốt.
“Chu Tử Úc, anh cắm vào sâu một chút, bên trong tiểu huyệt trống rỗng ngứa ngáy quá.” Hàn Linh Nhi ôm cổ anh, cơ thể giống như cá chạch cứ ở trên người anh xoắn tới xoắn lui.
Chu Tử Úc vốn không kiên nhẫn muốn kéo cô ta ra, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy bàn tay kia liền dừng động tác. Theo ánh sáng yếu ớt của đèn pin, anh nhìn thấy nó chậm rì rì bò đến bên cạnh Hàn Linh Nhi, ngón tay màu màu đỏ tím hướng về phía trước khều khều, dường như muốn bắt lấy góc áo Hàn Linh Nhi.
Đồng tử đen nhánh sâu thẳm hơi co rụt lại, Chu Tử Úc bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp, tuy rằng hơi có lỗi với Hàn Linh Nhi, nhưng lại là biện pháp duy nhất để sống sót.
Anh giả vờ ôm đáp lại Hàn Linh Nhi, kề sát bên tai, vươn đầu lưỡi liếʍ láp vành tai cô, dịu dàng thân mật nói, “Em xoay người lại, người nằm áp lên trên bàn, anh từ phía sau thao em, đâm từ phía sau sẽ vào rất sâu.”
Giọng Chu Tử Úc vốn là trầm thấp, giàu từ tính, nhẹ nhàng nói chuyện có thể khiến cho thiếu nữ hoài xuân càng không cần phải nói đến Hàn Linh Nhi tìиɧ ɖu͙© vô độ.
Vẻ mặt Hàn Linh Nhi thẹn thùng, hôn một cái lên khuôn mặt anh, sau đó trả lời: “Được thôi, vậy anh phải cắm sâu một chút nha, tiểu huyệt đã ướt lắm rồi.”
Nói xong, Hàn Linh Nhi cẩn thận thay đổi tư thế, không để côn ŧᏂịŧ rơi ra khỏi tiểu huyệt.
“Ưm, được rồi.”
Đổi tư thế xong, Hàn Linh Nhi tựa như một con cɧó ©áϊ quỳ bò trên bàn thí nghiệm, mông lớn trắng nõn trơn bóng, tròn xoe đối diện dươиɠ ѵậŧ đàn ông lắc lư lấy lòng.
“Đến đi, muốn cắm như thế nào cũng đều được.”
“Bang ——” Chu Tử Úc vỗ một cái ở trên mông Hàn Linh Nhi, côn ŧᏂịŧ thô to như mong muốn của cô mạnh mẽ thọc hết vào chỗ sâu bên trong đáy huyệt, hai viên tinh hoàn nặng trĩu theo thế va chạm vào trong đùi dính nhớp ẩm ướt của cô ta.
“A —— sâu quá, thật sướиɠ —— a —— mạnh hơn đi ——”
Tiểu huyệt Hàn Linh Nhi bị đâm run loạn, hai cái vυ' bị bao vây ở trong áo nịt nhảy lung tung trước sau, cô liếʍ liếʍ môi, thẳng tay cởi bỏ áo, lộ ra bầu vυ' trắng bóng đẫy đà.
Trong không gian mờ mịt, mặt cô hướng về phía bóng đêm, phong cảnh diễm lệ trước ngực không người chăm sóc, cô cảm tiếc nuối tự sờ lên vυ' mình. Ngón trỏ cùng ngón giữa mảnh khảnh thành thạo vân vê đầṳ ѵú, một loại kɧoáı ©ảʍ khác thường như có tia điện xẹt đến bụng nhỏ. Cô càng xoa càng hưng phấn, cho đến khi một bàn tay to chạm vào hạt châu hồng nhạt của cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mãnh liệt làm cơ thể cô như bị đốt cháy, trong chốc lát liền phun trào ra âm tinh nóng rực.
“A a a —— em ra —— a a ——”
Âm tinh như hồng thủy trút xuống, xối từ miệng tử ©υиɠ xuống qυყ đầυ, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hầm hập tưới lên lỗ nhỏ ở qυყ đầυ, làm cho Chu Tử Úc cảm giác thoải mái cực kỳ giống như ngâm mình ở suối nước nóng. Anh hơi đẩy mông Hàn Linh Nhi ra, dâʍ ŧᏂủy̠ lại lần nữa chảy ra ở nơi bọn họ giao hợp, từ khe hở cánh hoa chảy tới trên bàn tay to kia.
“Đừng, đừng xoa nữa, Chu Tử Úc, em, em chịu không nổi ——”
Mới vừa cao trào xong, Hàn Linh Nhi liền phát hiện bàn tay kia lại tiếp tục sờ lên hạt châu mẫn cảm của cô, cô tránh né vài lần nhưng vẫn bị bàn tay kia chà đạp.
“Dừng lại, a —— chịu không nổi —— a a —— đừng xoa mà —— a a ——”
Cơ thể bất lực bắt đầu run rẩy điên cuồng, Hàn Linh Nhi dùng sức lắc đầu, nước bọt tiết ra quá nhiều không kịp nuốt xuống chảy ra theo khóe miệng. Cô cúi xuống nằm lên bàn thí nghiệm, dùng tay nhỏ bắt lấy bàn tay to không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ kia, từng cơn lạnh lẽo đến tận xương, rét lạnh xuyên thấu từ làn da nhầy nhụa hư thối đâm thẳng vào tim cô. Cô rùng mình hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn xuống, một hình ảnh khủng bố nhất đời này, vĩnh viễn hằn sâu trong đầu óc cô, để lại bóng ma tâm lý trong cuộc sống tìиɧ ɖu͙© sau này.
Ở ngay nhụy hoa, một bàn tay bị đứt ngăm đen hư thối không ngừng dùng ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ trêu chọc hạt châu của cô, lập tức Hàn Linh Nhi như ăn phải ruồi bọ, đồ ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày toàn bộ nôn mửa ra.