“Mời quý khách tiến vào, ở đây có rượu ngon và ít đồ nhắm, các vị cứ tự nhiên dùng miễn phí. Thức ăn nóng lát nữa sẽ được mang lên, nếu quý khách có nhu cầu gì cứ việc gọi tôi, tôi họ Hà, là người quản lí nơi này.” Hà Tâm Liên vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp giới thiệu với mọi người.
“Vất vả rồi, Hà quản lý, cô cứ đi làm việc của mình, khi nào cần tôi sẽ gọi.” Đến nơi quen thuộc của mình, Chu Quốc Vĩ dùng khí thế như khi ra toà, mạnh mẽ thể hiện. Có lẽ hắn cảm thấy dáng vẻ hiện tại giống tổng tài bá đạo, nhưng trong mắt những người khác lại là cố làm ra vẻ.
Ở thế giới thật, Chu Quốc Vĩ chỉ là một người quản lý bán hàng nhỏ bé trong công ty, bởi vì bị tiểu thế giới lựa chọn, đến nay đã tham dự truyền hình thực tế bốn lần, đây là lần thứ năm hắn tham gia, trong năm lần được phân nghề nghiệp ngẫu nhiên thì đây cũng là lần tốt nhất. Hiện tại hắn trở thành một luật sư nổi tiếng, có tiền có địa vị, cả ngày cùng người ở xã hội thượng lưu gặp gỡ, cho dù là tâm lý hay thân thể, đều mang đến cho hắn hưởng thụ đa dạng về vật chất, nếu không cần phải hoàn thành nhiệm vụ, hắn muốn ở đây ngây ngốc cả đời, hưởng thụ vinh hoa phú quý của bản thân.
Hà Tâm Liên hơi hơi mỉm cười, nhún người hành lễ theo kiểu chào xưa , “Như vậy, chúc quý khách dùng cơm vui vẻ.”
NPC duy nhất đã rời khỏi phòng, Tô Hình ngồi trước bàn tròn đánh giá căn phòng này, cả phòng mang hơi thở thư hương, cao quý trang nhã. Cách bàn tròn không xa được đặt một tấm bình phong, một mặt vẽ bức mỹ nhân Đường triều, vừa rồi bọn họ vội vàng bước vào phòng nên chưa kịp nhìn rõ, không biết mặt sau sẽ được vẽ bức tranh gì, thật khiến người ta tò mò.
“Các cô muốn uống cái gì? Đỏ hay là trắng?”
Trong góc phòng có một cái giá đặt rất nhiều rượu, màu rượu loại rượu đều hoàn toàn khác nhau. Bình thường, Chu Quốc Vĩ đều uống rượu trắng, nhưng hiện tại ở đây có bốn cô gái, quyền lựa chọn dĩ nhiên nên ưu tiên phụ nữ.
Vợ hắn Hoàng Huyên là người đầu tiên phụ họa nói: “Rượu vang đỏ vừa mới uống lúc trưa, hay là uống rượu trắng đi.”
Tôn Tiểu Phỉ không nói gì, ánh mắt luôn dõi theo bên người Lưu Húc Đông, từ lúc ra ngoài đến bây giờ vẫn luôn xem di động, cùng anh ta nói chuyện dăm ba câu liền đem cô xua đi, cô không biết những ngày tháng như vậy đến khi nào mới có thể thay đổi.
“Vậy uống rượu trắng đi.” Tôn Tiểu Phỉ giận dỗi lựa chọn mượn rượu giải sầu.
“Rượu trắng ư, tôi chỉ có thể uống một ít, uống nhiều quá Tiết Sâm sẽ phải bế tôi về nhà.” Quý Lâm nói đùa.
Chu Quốc Vĩ cười cười, lại hỏi Tô Hình: “Thanh Thanh thì sao, cô uống cái nào?”
Tô Hình lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt, “Tôi không uống rượu nữa, lúc trưa uống rượu vang đỏ đến bây giờ đầu vẫn còn đau.”
Chu Quốc Vĩ gật gật đầu, cũng không ép buộc.
Một bàn tám người đến từ bốn trạm nghỉ khác nhau, bọn họ giống như đang dùng bữa nói chuyện linh tinh nhưng thực ra sau lưng liên tục gửi tin nhắn cho người khác. Tham dự truyền hình thực tế, không có kẻ địch tuyệt đối, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, liên hệ tình báo là một việc vô cùng quan trọng.
Trần Vũ Thăng gắp cho Tô Hình một miếng thịt bò, vừa gửi đi tin nhắn.
[ Tiết Sâm bên kia em yên tâm, tôi sẽ giúp em. ]
Tô Hình yên lặng ăn thịt bò, trong lòng thử soạn một đoạn từ ngữ, gửi đi cho Vưu Sĩ Kỳ.
Trong não lập tức truyền ra điện tử nhắc nhở âm:
【 gửi đi tin nhắn thành công, trừ 10 tích phân, tích phân hiện có: 485 tích phân 】
[ cảm ơn, nếu được, tôi muốn ở riêng cùng anh ta một lát. ]
Trên bàn ăn, không biết là ai đem đề tài kéo đến trên người Trần Vũ Thăng, khi biết được anh là cảnh sát, mỗi khuôn mặt đều trở nên không dễ nhìn.
Hoàng Huyên lá gan lớn, bình thường rất thích xem một vài loại tiểu thuyết huyền bí, đối với vụ án nữ sinh cấp ba bị gϊếŧ xảy ra gần đây cảm thấy vô cùng hứng thú, cô ta da mặt dày, không hề sợ hỏi anh:
“Cảnh sát Trần, tên tội phạm gϊếŧ người đã bắt được chưa? Động cơ gϊếŧ người của hắn là gì có thể nói một chút với chúng tôi không?”
Trần Vũ Thăng buông đôi đũa trong tay, dùng cơm khăn giấy lau khô khóe miệng, “Tội phạm gϊếŧ người đều tương đối gian xảo, không phải nói bắt là có thể bắt được, còn động cơ gϊếŧ người, hay là cô giúp tôi đi hỏi hắn một chút, vì sao muốn gϊếŧ người?”
Hoàng Huyên xấu hổ chớp mắt: “Đây không phải là chuyện mọi người đều tò mò sao, nghe nói cô bé kia chết rất thảm.”
Trần Vũ Thăng cười lạnh: “Trái tim cũng bị móc đi rồi, cô thấy thảm hay không thảm.”