Quý Lâm hiển nhiên không ngờ tới anh ta sẽ nói như vậy, thời đại học, cô cùng Lưu Húc Đông cùng tham gia câu lạc bộ vũ đạo, vì thích Rumba nên khi đó hầu như mỗi ngày hai người đều ở cùng nhau luyện nhảy.
Không ngờ tới đã qua lâu như vậy, anh còn muốn cùng cô nhảy lại lần nữa.
Sắc mặt Tôn Tiểu Phỉ đã có chút khó coi, Chu Quốc Vĩ vội vàng cứu vãn, “Nhảy cái gì mà nhảy, trời nóng như vậy muốn làm người ta nóng chết hay sao, đổi yêu cầu khác đơn giản hơn đi.”
Lưu Húc Đông không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Quý Lâm như chứa thâm ý.
Lúc này, Tiết Sâm mở miệng, dáng vẻ không ngại nói, “Nhảy đi, thời đại học thường xuyên nhìn hai người khiêu vũ, có lần trường học tổ chức thi đấu, bọn họ còn giành lấy hạng nhất, khiến Lâm Lâm vui đến nỗi suốt ba ngày đều ngủ không yên.”
“Thì là như thế, khó trách, Tiểu Phỉ, chị cũng đừng để ý, để cho bọn họ nhảy một bài đi.” Hoàng Huyên ngại chưa đủ náo nhiệt liền chen vào khuấy lên.
Khoé miệng Tôn Tiểu Phỉ khẽ nhếch thành một nụ cười, hơi có chút chua xót nói: “Vậy nhảy đi, tôi không phải loại người hẹp hòi hay để bụng.”
Chồng và vợ của mình đều không ý kiến gì, Quý Lâm cùng Lưu Húc Đông càng không cần phải nói.
Lưu Húc Đông mở di động, bắt đầu phát một bài nhạc, đó là khúc bọn họ thường luyện tập—— “Because of you”.
Hai người lần lượt đi đến phòng khách rộng rãi, theo âm nhạc, cơ thể hai người dán vào nhau trong nháy mắt, hồi ức ngày xưa lại lần nữa tràn về.
Ngồi ở bàn cơm, Tô Hình lẳng lặng nhìn về Tiết Sâm đang ngồi bên trái, vợ của mình cùng chồng người khác khiêu vũ, hiện tại anh ấy có cảm xúc gì, chắc là, rất không dễ chịu.
Bên dưới bàn ăn, tay trái Tô Hình nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay phải của Tiết Sâm, nhận ra anh run rẩy, cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước cùng anh năm ngón tay đan vào nhau.
Ngón tay Tiết Sâm lạnh lẽo, khe hở ngón tay dán vào nhau làm cô có một loại ảo giác muốn đan vào lòng bàn tay của anh mãi mãi.
“Thầy Tiết, hôm nay anh không có ăn cay nha.” Trong giọng nói mang theo một chút mừng thầm.
Tiết Sâm cũng khẽ nắm lại tay cô, học theo dáng vẻ Tô Hình nhỏ giọng trả lời: “Sợ lại tiêu chảy, ăn chút canh suông dưỡng dạ dày.”
Một cảm giác lau vui vẻ như nếm mật làm khoé miệng Tô Hình cong lên, thầy Tiết của cô đúng là rất nghe lời.
Điệu nhảy kết thúc, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Quý Lâm cùng Lưu Húc Đông trở về vị trí ngồi của mình, không biết có phải vì khiêu vũ hay không mà gương mặt Quý Lâm đỏ hồng, trên cánh môi còn lưu lại ánh nước sáng bóng.
Nụ cười cứng đờ của Tôn Tiểu Phỉ đã sắp vỡ vụn, Chu Quốc Vĩ bên cạnh nhịn không được, nói với mọi người: “Tiểu Phỉ, anh nhớ lúc trước em có hỏi mượn anh quyển 《 Luật dân sự 》, anh để trong xe. Hay là em đi cùng với anh lấy đi, thuận tiện chúng ta lại mua thêm đồ uống trở về, mọi người muốn uống cái gì?”
“Mua thêm chút bia đi, rượu vang đỏ tuy rằng uống ngon nhưng không tận hứng.” Hoàng Huyên giả vờ không biết ý đồ ý đồ của hắn, mỗi người bọn họ có mỗi mục tiêu nhiệm vụ khác nhau, sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, đây là quy tắc đầu tiên ở trạm nghỉ số 5 của bọn họ, ai cũng phải tuân thủ.
“Được, tối hôm nay tôi làm chủ, mọi người thật lâu mới có cơ hội tụ họp bên nhau, đêm nay liền uống cho sảng khoái.” Chu Quốc Vĩ hứng khởi nói, đứng dậy ra hiệu cho Tôn Tiểu Phỉ rời đi. Tôn Tiểu Phỉ cô đơn nhìn về phía chồng mình, dù biết anh ấy không thích cô, kết hôn cùng cô cũng chỉ vì Quý Lâm nói hai người rất xứng đôi. Cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần lặng lẽ ở cạnh chăm sóc, một ngày nào đó anh sẽ quay đầu lại nhìn cô, nhưng vừa rồi, lúc bọn họ khiêu vũ, thân thể thân mật như vậy…
“Húc Đông, em đi lấy đồ nhé, một lát sẽ trở về.”
Lưu Húc Đông không hề mải mai quan tâm, vừa chơi di động vừa trả lời một chữ đơn giản: “Ừm.”
Sắc mặt Tôn Tiểu Phỉ trắng bệch, sau đó không hề quay đầu lại mà đi theo Chu Quốc Vĩ ra ngoài.
Trò chơi mới bắt đầu không bao lâu liền thiếu đi hai thành viên, Hoàng Huyên vốn định đổi trò chơi khác, không ngờ di động Tô Hình vang lên.
Màn hình hiện lên là Trần Vũ Thăng gọi tới. Tô Hình nắm chặt di động, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nhận điện thoại.