Gái Hư

Chương 4: Giấc Mộng Đẹp Của Lương Văn

Còn chưa kịp mở miệng đã bị người giữ thắt eo ngã xuống giường.

“Này!...”

Lâm Vũ Nhu đang hét lên vì bị giật mình, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Lương Văn đang nhắm mắt ở trước mặt, dáng vẻ rõ ràng là vẫn còn đang ngủ.

Hai tay ôm lấy người cô, chân trái cũng vòng qua ôm lấy eo cô, nhìn dáng điệu như đang ngủ yên với một cái gối trong tay.

Ít nhất thì cả người đều nằm ở trên giường.

Lâm Vũ Nhu nghĩ, thôi thì để cậu học sinh trung học đáng thương này ngủ thêm một lát đi rồi mới gọi dậy.

Yên lặng nằm trong vòng tay của Lương Văn, không nhúc nhích cũng không lên tiếng, dưới ánh đèn ngủ màu vàng, có thể nhìn rõ cũng chỉ có thể là mặt của Lương Văn.

Cảm giác được cũng vô cùng nhạy bén, động mạch chủ ở bắp chân và mạch ở trên cánh tay truyền đến người Lâm Vũ Nhu,

“Tùng tùng, tùng tùng…” như hòa thành một thể với nhịp đập của mình.

Không biết qua bao lâu, dường như trên thế giới ngoại trừ nhịp đập của hai người và hơi thở quanh quẩn ở đầu mũi hai người họ thì không còn âm thanh nào khác, Lâm Vũ Nhu chậm rãi chớp mắt, nằm trong vòng tay ấm áp không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi mệt, cô từ từ nhắm mắt lại.

Khi Lương Văn mở mắt ra, nhìn thấy là chị Nhu Nhu đang ngủ yên trong vòng tay anh, anh tưởng rằng lại là mình đang nằm mơ, nhẹ nhàng mà hôn lên mi mắt cô.

Lại liếʍ môi cô, dò xét vài lần, rồi mới len lỏi đầu lưỡi ướŧ áŧ của mình vào dụ dỗ hai hàm răng của cô.

Lâm Vũ Nhu đang ngủ cũng nhẹ nhàng mở miệng, Nhậm Lương Văn tùy tiện liếʍ hết một lượt khoang miệng cô.

Lương Văn vui vẻ chăm chú mυ'ŧ môi của cô, theo đó anh uống không ít nước bọt của cô.

Không có giấc mơ nào mà lại chân thực đến vậy!

Lương Văn không dám nghĩ nhiều, sợ rằng nghĩ kỹ lưỡng quá sẽ tỉnh mộng, chỉ biết cố hưởng thụ giấc mơ đẹp này.

Tay vẫn còn ôm lấy Lâm Vũ Nhu, áp bên dưới người cô đã tê rồi, nhưng cái tay bên trên vẫn rất linh hoạt, Lương Văn thò tay từ dưới vạt áo phông của cô, không thành thạo sờ lên trên, xoa bóp vùng ngực có thể dùng một tay nắm được, xoa bóp theo vòng tròn.

Chưa bao giờ chân thực như vậy, cảm giác ren trên nội y cũng vô cùng rõ ràng.

Lương Văn cách một lớp nội y, ngón tay cái tìm thấy đường viền của núʍ ѵú, theo đó mà xoa bóp, anh cười tươi như hoa.

Vẫn còn chê chưa đủ, lòng bàn tay lần theo lưng của Lâm Vũ Nhu, mò đến khóa của nội y mà một tay không thể mở được, loại hành động vô cùng dễ dàng với con gái này, đối với con trai giống như việc giải mã Morse vậy, giải mã còn phải tìm kiếm theo bảng, cánh cửa lớn dẫn đến hạnh phúc này, đi đâu để tìm được sách hướng dẫn đây?

Lần mò hồi lâu cuối cùng cũng mở được khóa áo, một tay đẩy nội y lên trên, lộ ra hai bầu vυ' xinh xắn đáng yêu.

Lương Văn nhìn thấy cái mình thích là muốn làm, một bên tay không thể cử động, chỉ có thể hạ cơ thể của mình xuống thấp, há miệng ngậm lấy núʍ ѵú ngon lành đó.

Này, nghe nói con trai đối với ngực của con gái yêu thích không muốn rời, đều là vì lúc còn nhỏ uống không đủ sữa.

Lương Văn lại không cảm thấy anh yêu bộ ngực xinh đẹp của chị Nhu Nhu, là vì khi còn nhỏ uống không đủ sữa, anh chỉ là yêu thích chúng, cũng yêu toàn bộ cơ thể của cô. Sau khi mυ'ŧ đến núʍ ѵú nóng đỏ lên, Lương Văn mới buông ra, dáng vẻ nhìn hai bên trái phải không giống nhau cười toe toét, lại ngậm lấy bên còn lại.

“Ưm…ưm…hừm…”

Lâm Vũ Nhu ậm ừ trong giấc ngủ, ý thức không rõ ràng lắm, còn tưởng rằng là bạn trai mình lại phát tình.

Còn Lương tiểu quỷ không coi trọng nó vì nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cố mà nhấm nháp lấy bộ ngực mà mình thèm muốn.

Tay cũng không rảnh rỗi, mò mẫm để cởϊ qυầи jean của Lâm Vũ Nhu, khi thò tay vào thì lại thấy có ren, đoán rằng chị Nhu Nhu đan mặc một bộ nội y, không hiểu vì sao cả người lại càng nóng hơn.

Lương Văn cuối cùng cũng rút cánh tay đã bị tê của mình, lắc tay vài cái để hồi phục lại cảm giác, tay trái kéo quần của Lâm Vũ Nhu xuống từng chút một, miệng vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục ngậm lấy.

Không dễ dàng gì tay mới hết tê, chỉ là ngứa ngáy, Lương Văn liền vội vàng giúp tay trái cùng cởϊ qυầи của Lâm Vũ Nhu xuống, không ngừng liếʍ láp ngực của cô, anh xoay người mò tới nơi bí mật mà anh chưa từng mơ tới.

Dường như hai tay của Lương Văn đang run lên, anh đưa tay nắm lấy chiếc quần ren nhỏ, ấn ngón tay cái vào, sờ thấy một cái miệng nhỏ.

Kinh nghiệm thực chiến của con trai chưa từng hoan ái bằng không, suýt chút nữa thì chảy máu mũi rồi.

Cẩn thận cởϊ qυầи lót của Lâm Vũ Nhu ra, Lương Văn cúi đầu xuống, đầu mũi chúi vào rừng rậm màu đen, hai tay nhẹ nhàng tách âʍ ɦộ ra, cái nhỏ nhỏ cứng cứng đó chắc là âʍ ѵậŧ?

Lương Văn nhẹ nhàng sờ vào một chút, cảm giác dường như nó trở nên cứng hơn rồi.