Lương Văn vô cùng thích gia sư văn của cậu, trắng trẻo mềm mại, hài hước thân thiện, tuy rằng cậu không vì vậy mà thích ngữ văn, nhưng những gì gia sư đã giảng cậu đều cố gắng nhớ kỹ, hơn nữa lượng câu chuyện trong đầu cô đối với Lương Văn mà nói là kinh người, hầu như mỗi một vấn đề đều có thể kể được mấy câu chuyện hoàn chỉnh.
Lúc đầu, cậu gọi cô là cô giáo, cô nói không cần, cô mới lớn hơn cậu 5 tuổi, gọi giáo viên hơi già, để cậu và em họ gọi cô là "chị Nhu Nhu".
Cậu vốn cảm thấy không đủ khoảng cách, có chút kỳ quái, nhưng sau đó, chỉ ngại không đủ thân mật, càng lo lắng rơi vào dàn em họ, mãi mãi chỉ có thể làm một thằng em trai.
Không làm em trai thì muốn làm cái gì?
Có Chúa biết rằng cậu muốn trở thành người đàn ông của cô ấy mỗi ngày.
Nhưng trong tim cô đã dành vị trí cho người khác.
"Cô Nhu Nhu, nghỉ một chút được không?"
Lương Văn chống trán cắt ngang lời giảng của Lâm Vũ Nhu.
Đương nhiên Lâm Vũ Nhu cũng sớm phát hiện ra cậu mệt mỏi, nhưng thân là gia sư cũng ngại bảo học sinh nghỉ ngơi, chính mình lười biếng:
"Được, em đi uống nước, nằm nghỉ một chút đi."
"Hôm nay ba mẹ em về nhà nội, ngày mai mới trở về, chúng ta học muộn một tiếng được không? Nếu không em cứ nửa tỉnh nửa mê, chẳng hiểu cái gì cả."
Lâm Vũ Nhu nhìn điện thoại di động, nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói:
"Được rồi, vậy 2: 30 chúng ta tiếp tục."
"Vâng, cảm ơn chị Nhu Nhu."
Lương Văn học sinh lớp 11 này thật sự còn mệt hơn chó, bộ dáng cao lớn, cậu dựa sấp nửa người lên cái ghế bên cạnh.
"Em lên giường nằm ngủ cũng được, nằm như vậy không tốt cho thắt lưng."
Lâm Vũ Nhu lo lắng nói, nhớ tới lúc mình học trung học hầu như bất cứ lúc nào cũng mệt mỏi đến mức có thể lập tức ngủ được, không khỏi cảm thán học đại học vẫn tốt hơn nha.
Mà học sinh trung học mệt hơn chó đã ngủ thϊếp đi trong tư thế khó mà tin được.
Lâm Vũ Nhu bất đắc dĩ thở dài, đáng tiếc hệ thống giáo dục làm cho phần lớn thiếu nữ thiếu niên đang đang tuổi thanh xuân phải nức nở dưới sách vở, ngay cả thời gian nghỉ ngơi một chút cũng khó có được.
Đặt bút và giáo trình xuống, tắt đèn bàn và đèn pha, chuyển sang chế độ đèn ngủ màu vàng ấm, cô đi qua và cố gắng kéo Lương Văn lên giường.
Mặc dù không có nhiều thời gian cũng không hiểu rèn luyện, nhưng sau giờ học mười phút vẫn phải ôm bóng xông vào sân, cái gọi là lên lớp làm sâu, tan học làm rồng.
Bởi vậy trên người cũng có một tầng cơ bắp mỏng manh, rám nắng khoẻ mạnh, đối lập rõ rệt với Lâm Vũ Nhu, hình thể chênh lệch cũng không nhỏ, mặc dù Lương Văn nhỏ hơn cô 5 tuổi, nhưng hiện tại trẻ con phát triển rất sớm, có nhiều nam sinh Trung Quốc đã cao 175 cm, Lương Văn học lớp 11 cũng cao đến 182, xem ra cao đến 185 không phải là vấn đề.
Lâm Vũ Nhu mới 160 cm mới phát hiện tuổi tác hoàn toàn không thể chứng minh cái gì, cô căn bản không kéo được cơ thể của Lương Văn!
Nhưng vẫn phải đặt thằng bé lên giường, nhớ đến khi còn bé em họ về ăn Tết thường bị cô nhét vào chăn bông ép ngủ.
Bây giờ cậu bé thực sự lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn còn là một thằng nhóc choai choai thôi.
Lâm Vũ Nhu bước qua nửa người trên của Lương Văn đang bò ra trên giường, kéo hắn về phía tường trước, lại xuống giường đẩy, sau đó nâng chân phải hắn lên, dùng sức đưa lên giường.
"Ách a... Nặng chết đi, hiện tại tiểu quỷ đều ăn cái gì để lớn thế."
Còn có một cái chân trái buông thõng trên mặt đất, Lâm Vũ Nhu thở ra một hơi chuẩn bị nâng lên.
Lương Văn co giật một chút, hơi nheo mắt lại.
Lâm Vũ Nhu cảm giác hắn giật giật một chút, nhẹ giọng muốn gọi hắn lên giường.