Xuống sâu hơn chút nữa là lỗ niệu đạo, rồi tiếp đến là âʍ đa͙σ, dường như Lương Văn không thể khống chế nữa, thè lưỡi liếʍ lối vào đó rồi không ngừng mυ'ŧ.
Đến mức độ này rồi mà còn không tỉnh thì là hôn mê rồi, hơn nữa bạn trai của Lâm Vũ Nhu chưa từng giúp cô khẩu giao*, Lâm Vũ Nhu phát hiện có gì đó không đúng, gần như tỉnh dậy.
* khẩu giao: quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng
Nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh với cậu nhóc đang nằm trên thân dưới của mình, Lâm Vũ Nhu giật mình kêu lên:
“Lương Văn!”
Lương Văn không hiểu lý do tại sao, còn ngẩng đầu cười với chị Nhu Nhu của cậu:
“Chị Nhu Nhu, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.”
Nói xong liền vùi đầu liếʍ láp.
“Cậu đang làm gì thế? Chúng ta không thể, a…a…”
Lâm Vũ Nhu đang định nói gì đó, nhưng lại bị kɧoáı ©ảʍ khác biệt này làm cho không tự chủ được.
“Cậu đang làm gì thế? Chúng ta không thể, a…a…”
Lâm Vũ Nhu đang định nói gì đó, nhưng lại bị kɧoáı ©ảʍ khác biệt này làm cho không tự chủ được.
Âʍ ѵậŧ nhạy cảm như vậy, bị lưỡi liếʍ hôn như có điện vậy khiến cho Lâm Vũ Nhu nói cũng không vững, chỉ có thể rêи ɾỉ kêu lên.
“A… Lương Văn… ưm…ưm…”
Lâm Vũ Nhu muốn đẩy đầu Lương Văn ra, nhưng chỉ là nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.
Điều này đối với Lương Văn giống như một sự khích lệ lớn, liếʍ láp âʍ ѵậŧ thêm hai lần anh liền liếʍ sâu vào trong, nhâm nhi dòng mật ong ngọt ngào chảy ra từ lối vào.
“Chị Nhu Nhu, chỗ này của chị thật nhiều nước!”
Lương Văn ngẩng đầu, khuôn mặt tươi tắn trẻ trung.
Lâm Vũ Nhu xấu hổ đến cả người đỏ bừng, không thể hiểu được cơ thể hưng phấn quá độ khi ở bên dưới của một người không phải bạn trai của mình, nhưng sự phát triển nhanh về tâm sinh lý này, càng tích tụ thêm càng nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cho cô run lên bần bật.
“Đừng, đừng nói nữa!...A…”
“Em rất thích chị, thực sự rất thích…”
Lương Văn càng cười tươi hơn, bò lên hôn lấy đôi môi nhỏ của Lâm Vũ Nhu, tay trái đặt trên đầu cô, tay phải còn đang hoành hành bên dưới, làm cho du͙© vọиɠ càng cuộn trào mãnh liệt hơn.
Đầu lưỡi của Lương Văn khuấy động trong miệng của Lâm Vũ Nhu, ngón tay cũng không buông ra quá mức, Lâm Vũ Nhu ậm ừ nhắm mắt lại, giống như một con đà điểu bị chôn vùi cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phát hiện ra Lương Văn không dừng tay có điều không đúng, dung túng cho sự buông thả xấu xa trong lòng, rút bàn tay trên người Lâm Vũ Nhu ra, cởi xuống chiếc quần thể thao của cậu.
Lâm Vũ Nhu nhất thời cảm thấy trong cơ thể trống rỗng:
“Ưm”lên tiếng, mở mắt ra, vẻ mặt không buông tha của Lương Văn.
Cậu buông bỏ mọi hy vọng của mình như tự mình sa ngã, ác ý trêu chọc:
“Chị Nhu Nhu, cơ thể của chị thật là dâʍ đãиɠ…”
“Ưm… không có…”
“Nhưng cơ thể của chị không có nói như vậy đâu.”
Lương Văn giống như đánh đàn piano, nắm ngón tay làm loạn trên bụng của cô, dươиɠ ѵậŧ chưa từng hoan ái cố gắng lướt xuống mật đạo.
“A, a…không được…”
Lâm Vũ Nhu nghĩ đến bạn trai mình, toàn thân như bị gai đâm xuyên qua, trăn trở bên ranh giới của đau khổ và hạnh phúc.
Thật ra có yêu hay không, có nguyện ý hay không, với cơ thể có đáp lại hay không là chuyện hoàn toàn nằm ngoài khả năng, hơn nữa…
“Này! Dậy đi!”
Lương Văn bị lắc mạnh mà thức dậy, mở to mắt nhìn người phụ nữa ngồi trên eo của mình.
“Nhu, chị Nhu Nhu!”
“Lắp bắp cái gì, gọi cậu mấy lần đầu không dậy.”
Lâm Vũ Nhu bĩu môi, thu lại bàn tay đang đặt trên vai Lương Văn, hắng giọng hỏi:
“Hơn nữa, cậu mơ thấy giấc mơ đẹp gì thế?”
Lương Văn đỏ mặt, không biết nên giải thích thế nào với dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng chỉ lên trời của mình.