Mạnh Mẽ Xâm Chiếm

Chương 2: Anh hai thao chết em

Editor: Mị Nguyệt

***

Diệp Tịch Minh một tay khảy khảy đầṳ ѵú của Diệp An An, tay còn lại chậm rãi di chuyển xuống hạ thân cô, cách lớp qυầи ɭóŧ mà vân vê tiểu huyệt.

Đột nhiên hắn kéo qυầи ɭóŧ qua một bên, trực tiếp đem ngón tay thô tráng cắm thật mạnh vào, tùy ý moi lộng âʍ đa͙σ ẩm ướt.

"Ưʍ... Không cần... A~ Dừng lại..." Diệp An An cắn chặt môi, nỗ lực khắc chế dục niệm trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được, bất giác rên lên một tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt trào ra không ngừng.

"Không cần? Muốn dừng lại? Thế sao em lại kẹp ngón tay tôi chặt như vậy làm gì? Hử?"

Diệp Tịch Minh nhướng mày cười, lại ác ý cắm vào thêm một ngón tay. Hai ngón tay thô lỗ ở bên trong tiểu huyệt, liên tục thọc vào rút ra.

"Tôi còn chưa bắt đầu thao em, vậy mà dâʍ ŧᏂủy̠ lại chảy ra nhiều đến vậy, có phải rất muốn bị anh hai thao bức không? Em gái~"

"Ư… A a… Không phải... Cầu xin anh, em không muốn..." Cô nắm chặt tay Diệp Tịch Minh, miệng cầu xin hắn, lại nhịn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.

"Miệng ở trên nói không muốn, nhưng miệng ở dưới lại rất thành thật."

Ngón tay bị thịt non ướt nóng bao vây lấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm du͙© vọиɠ hắn không ngừng bành trướng.

Diệp Tịch Minh một bên nói, một bên đẩy tay Diệp An An đang giãy giụa. Hắn dùng ngón tay liên tục thọc vào rút ra tiểu huyệt của em gái, dâʍ ɖị©ɧ hỗn loạn phát ra tiếng nước tấm tắc.

"Tiểu tao hóa, nhiều nước như vậy, còn nói không muốn?" Nói xong, đột nhiên hắn đem ngón tay rút ra.

Bế Diệp An An đến trước cửa sổ, làm cô đưa lưng về phía mình, đôi tay chống trên bệ cửa sổ.

Diệp Tịch Minh kéo khóa quần xuống, nam căn thô to sớm đã cứng như sắt, hướng về phía tiểu huyệt ngang ngược cắm vào.

Cảm giác no căng đột ngột ở hạ thể khiến cả người cô đều ưỡn lên, không ức chế được mà kiều suyễn rên một tiếng, đường đi dưới thân bất giác siết chặt: "Ưmm... A..."

"Quả nhiên là tao hóa dâʍ đãиɠ, hai năm chưa được tôi thao, có phải rất nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của anh hai đúng không? Tiểu bức kẹp anh hai thật thoải mái."

Hắn nhanh chóng trừu thao, trong miệng nói càng ngày càng hạ lưu: "Thao chết em, anh hai muốn thao lạn tiểu bức của An An, làm em không thể đi câu dẫn nam nhân khác."

Diệp An An một tay gắt gao nắm lấy bệ cửa sổ, một tay che lại miệng mình, không muốn kêu ra tiếng.

Nhưng lại vô tình nâng lên mông vểnh, đón ý nói hùa cho sự xâm nhập của Diệp Tịch Minh. Dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt theo đó mà phát ra tiếng nước "phụt phụt".

"Haa... Rõ ràng đang rất sướиɠ mà còn làm ra vẻ. Hừ, da^ʍ phụ." Diệp Tịch Minh hung hăng đem côn ŧᏂịŧ cắm lút cán vào tiểu huyệt, lại thực mau rút ra, lại hung hăng cắm vào.

Tiểu huyệt khẩn trí co rụt lại, làm hắn càng thêm điên cuồng thao lộng. Chỗ giao hợp của hai người, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra khỏi miệng huyệt.

"Anh hai thao chết em, tiểu tao hóa!"

"Ư... Hức..." Diệp An An khóc nức nở, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt chảy càng nhiều hơn, kɧoáı ©ảʍ cực hạn cùng với sự xấu hổ tra tấn thân xác lẫn linh hồn cô.

"Khóc cái gì mà khóc?" Em gái không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng hắn đến vậy sao? Hay là em gái thích cùng Tạ Chính Noãn làʍ t̠ìиɦ hơn? Nghĩ vậy, lòng đố kị trong lòng Diệp Tịch Minh lập tức nhảy vọt ra.

Dưới thân, cự căn nổi đầy gân xanh càng dùng sức va chạm tiểu huyệt Diệp An An.

"Ưmm... A a... Anh hai..." Sau khi bị chính anh trai mình mãnh liệt thao. Diệp An An không thể ức chế tiếng rêи ɾỉ, nức nở bắt lấy ống tay áo của hắn.

"A a... Em là... Là em gái của anh, cầu xin anh... Ư... Buông tha cho em đi... Anh hai..."

***