Editor: Mị Nguyệt
***
“Buông tha em? Vậy anh hai thao tiểu huyệt ai?” Hắn dùng sức đè mông cô lại, ra sức cắm vào chỗ sâu nhất, côn ŧᏂịŧ thô dài điên cuồng cắm đầy tiểu huyệt, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ.
“Anh hai thích tiểu huyệt của An An nhất, vừa ướŧ áŧ lại vừa dâʍ đãиɠ~ Anh hai muốn thao chết tiểu da^ʍ huyệt này của An An nga~”
Đúng vậy, hắn muốn thao chết cô, thao lạn cô, làm cô không thể cùng người đàn ông khác tằng tịu với nhau. Phải như thế thì hắn mới có thể an tâm.
“Aa... Cầu xin anh... Đừng... Ưmm... Đừng nói như vậy.” Tiểu huyệt ngập tràn kɧoáı ©ảʍ vì bị côn ŧᏂịŧ thao hung bạo, làm Diệp An An cầm lòng không đậu mà phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị: “Ưʍ... A... Không cần...”
Rõ ràng đó là phản ứng bình thường của thân thể, nhưng cô lại có cảm giác hổ thẹn tột cùng.
Diệp An An lẩm bẩm âm thanh rêи ɾỉ, giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© lên men trong cơ thể Diệp Tịch Minh.
“Xem ra An An rất thoải mái khi bị anh hai thao a!”
Diệp Tịch Minh hung ác đem côn ŧᏂịŧ thọc sâu vào trong cái tao huyệt mà hắn ngày đêm tơ tưởng suốt hai năm.
Cảm giác bị vách thịt non ướt nóng, khẩn trí bao bọc lấy làm hắn gần như mất đi lý trí: “An An, tiểu da^ʍ huyệt của em thật chặt, hút tôi thật sướиɠ! Tiểu da^ʍ huyệt này của em quả nhiên thích bị côn ŧᏂịŧ của anh hai cắm, anh hai muốn thao lạn An An.”
Mấy năm nay, hắn không biết ở trong mộng cùng em gái làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu lần, nhưng đến khi tỉnh lại, một loại cảm giác mất mát liền dâng trào, tra tấn hắn đến phát điên.
Lúc này đây, cho dù có như thế nào, hắn nhất định phải đem cô giữ lại bên người hắn vĩnh viễn.
Người đàn ông này càng lúc càng hung mãnh, tiểu huyệt bị hắn thao đến run rẫy kịch liệt, Diệp An An không kiềm chế được mà kẹp chặt hai chân, một trận co rút qua đi, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức từ bên trong lỗ nhỏ phun ra, bắn đầy đất.
“An An mới đó mà đã bị anh hai thao đến cao trào, nhưng anh hai còn chưa có thao An An đủ đâu.”
Hưởng thụ cơn cao trào, tiểu huyệt đột nhiên siết chặt lại, trở nên thêm ướŧ áŧ cùng khẩn trí. Diệp Tịch Minh nhịn không được nhanh chóng tăng tốc độ đâm thọc.
Em gái thật sự là một tiểu yêu tinh, trời sinh dùng để câu dẫn hắn a!
“Anh hai muốn thao tiểu tao huyệt An An thêm nữa, thao lạn, thao đến khi An An không thể tiếp tục phát lãng để đi câu dẫn đàn ông.”
Không biết hai người đã làʍ t̠ìиɦ với nhau bao lâu, cô liên tục đạt cực khoái, đột nhiên một tiếng gầm nhẹ phát ra từ miệng người đàn ông, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào sâu bên trong tiểu huyệt cô.
Uớc chừng hắn bắn hơn một phút, khi mới bắn xong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rót tràn đầy tử ©υиɠ Diệp An An. Hai năm không động vào tìиɧ ɖu͙©, hiện tại bị hắn thao đến thân thể xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Tịch Minh từ trên mặt đất bế cô lên giường, hắn nằm bên cạnh cô, ôm chặt cô vào ngực mình.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, hắn ở trong mộng lại hung hăng thao cô thêm lần nữa rồi mới bằng lòng buông tha.
Sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào trong căn phòng, Diệp An An cho rằng mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng khi cô mở mắt ra, liền nhìn thấy một con cầm thú áo mũ chỉnh tề đang ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp An An biết mình cả đời này đều trốn không thoát cơn ác mộng này...
Tiểu huyệt vẫn còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hôm qua hắn bắn ra, khiến cô cảm thấy ghê tởm.
“An An tỉnh rồi a, anh hai đã tắm rửa xong, An An có muốn tắm rửa không?” Người đàn ông vừa nói, vừa đem bàn tay tiến vào trong chăn bông, thuần thục cắm ngón tay vào tiểu huyệt của Diệp An An, tùy ý moi đào, sau đó lại rút ra.
“Chậc chậc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh hai vẫn còn ở trong tiểu huyệt An An, ngẫm lại thật là lãng phí.” Sau đó hắn duỗi ngón tay đặt lên môi cô.
“Ngoan, liếʍ sạch đi, đây là phần thưởng mà anh hai dành cho em.”
“Không cần, Diệp Tịch Minh, anh thật biếи ŧɦái!” Cô một phen đẩy hắn, suýt chút nữa liền phun ra hai chữ “chán ghét”.
“Liếʍ cho tôi!” Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên hung ác, tràn đầy uy hϊếp nói: “Không liếʍ, tôi khiến cho em cả đời đều không thấy được Tạ Chính Noãn.”
Diệp An An nắm chặt tay, tràn đầy hận ý nhìn Diệp Tịch Minh, cô hận hắn thấu xương, nhưng vẫn không thể không khuất phục hắn.
Cô vươn đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ trên ngón tay hắn.
“Tiểu An An thật là dâʍ đãиɠ a, liếʍ ngón tay anh hai mà cũng có thể tao như vậy.” Diệp Tịch Minh thở hổn hển, tưởng tượng em gái đang liếʍ láp côn ŧᏂịŧ hắn, du͙© vọиɠ cũng tự nhiên mà bành trướng lên.
Mùi tanh nồng ăn mòn lưỡi cô từng chút một, cô rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên đẩy tay hắn ra, vọt vào phòng vệ sinh rồi nôn thóc nôn tháo.
***