Tỷ Phu, Quá Thô

Chương 18: Bắn lên mông (H)

Mắt thấy cặp mông vểnh của cô em vợ sắp bị mình đâm hỏng, hai mắt Tần Dữ Ninh đỏ lên, ngón tay cắm sâu vào cánh mông của cô gái lưu lại từng vết ngón tay: “Hàm Hàm, tiểu bức bị đại côn ŧᏂịŧ của anh rể cắm thoải mái hay không?”

Tống Hàm bị thao tới run rẩy, cặp mông nhỏ lắc lư qua lại, dâʍ ɖị©ɧ theo bắp đùi chảy lên ga trải giường, mồm miệng rêи ɾỉ không rõ ràng: “Anh rể… Rất thoải mái, rất thoải mái… Hàm Hàm bị anh rể thao hỏng rồi… Anh rể… A ưm…”

Đầu nấm cứng rắn của người đàn ông lại nhỏ nước, mỗi một lần đều đỉnh môi âʍ ɦộ vào sát âm đế, sau đó hung hăng nghiền nát trêu đùa, khiến Tống Hàm sảng tới khóc nức nở: “Anh rể, không được…”

“Muốn mỗi ngày đều ăn đại côn ŧᏂịŧ của anh rể không?” Bàn tay to của Tần Dữ Ninh vả bốp bốp vào cánh mông cong vểnh của thiếu nữ: “Nếu không được đại côn ŧᏂịŧ của anh rể yêu thương, chẳng phải tao huyệt của Hàm Hàm sẽ tịch mịch chết sao!”

Tống Hàm bị thao tới thần chí không rõ, bắt đầu lặp lại theo lời anh rể: “Muốn, muốn ăn đại côn ŧᏂịŧ của anh rể… Ưm a… Đại côn ŧᏂịŧ của anh rể thao thật thoải mái…”

Thân côn ŧᏂịŧ thô ráp lại cọ xát tiểu bức. Môi âʍ ɦộ run rẩy bị nghiền ép tới phun đầy nước. Dâʍ ɖị©ɧ chảy tới trên đại côn ŧᏂịŧ của anh rể, sau đó lại nhỏ giọt trên khăn trải giường.

Hai chân Tống Hàm kẹp thật chặt, rất sợ đại côn ŧᏂịŧ của anh rể ngừng lại không thao nữa.

Tần Dữ Ninh đắc ý lại thỏa mãn nhìn cô em vợ bị thao tới dâʍ đãиɠ, trong lòng được thỏa mãn, thời gian bắn tinh lại kéo dài vô hạn.

Mãi tới khi cô em vợ bị thao tới không nhịn nổi nữa, anh mới ôm lấy thân thể mềm mịn của cô gái nâng lên, để cô ngồi trên đùi anh.

Hai mắt Tống Hàm đã tan rã, mái tóc dài ướt đẫm dán bên má. Tần Dữ Ninh vừa ép mặt lại gần cô em vợ đã ngoan ngoãn há cái miệng nhỏ nhắn ra, vươn đầu lưỡi chủ động để anh hôn lên ngậm lấy.

Tần Dữ Ninh ngậm lấy cánh môi cô em vợ, đầu lưỡi hai người quấn quanh, tay anh nắm lấy côn ŧᏂịŧ loát bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun tung tóe trên cánh mông vểnh bị thao tới đỏ lên của thiếu nữ.

“Ưm… Anh rể…”

Vài phút sau môi hai người mới tách rời, kéo ra một sợi chỉ bạc dài rất da^ʍ mĩ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hàm đổ bừng. Tần Dữ Ninh xoa cặρ √υ' mềm mại của cô, cười xấu xa: “Tiểu Hàm Hàm thao thật thích.”

Đầu nhỏ của Tống Hàm ong ong, vừa vội vừa thẹn, bị anh rể làm vậy, tới lúc này cô cũng không biết phải nói gì mới phải, chỉ có thể ngoan ngoãn bị người đàn ông ôm vào trong ngực, lúc thì chơi tiểu huyệt lúc lại hôn vυ', cái miệng nhỏ cũng không được tha, vẫn luôn bị anh rể ngậm lấy hôn môi.

Sờ sờ cọ cọ một hồi, Tần Dữ Ninh lại cương cứng, kéo tay nhỏ của cô gái nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình.

Mặt Tống Hàm lại đỏ bừng lên, cúi đầu loát cự vật thô dài dữ tợn cho anh rể, lòng bàn tay nóng tới khϊếp người.

Bàn tay to của Tần Dữ Ninh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, làn da thiếu nữ thật sự rất non mịn: “Hàm Hàm có thích anh rể không? Về sau cứ ở lại bên cạnh anh rể như vậy có được không?”