Tỷ Phu, Quá Thô

Chương 12: Sẽ không cắm vào quá sâu (H)

Anh vừa nói vừa đĩnh eo khiến côn ŧᏂịŧ bắt đầu ra vào trong tiểu huyệt ngập nước của cô gái.

Có kinh nghiệm lần trước, Tần Dữ Ninh rất quen với việc khống chế chiều sâu khi ra vào thân thể cô gái. Mỗi một lần qυყ đầυ cứng rắn nóng cháy chỉ vừa vặn cắm tới bên ngoài lớp màng kia, không khiến cô cảm thấy đau, chỉ khiến cô sảng.

Hai tay nhỏ nhắn của Tống Hàm vòng lấy vai người đàn ông, muốn cự tuyệt nhưng không thể cự tuyệt, chỉ có thể mím môi run bần bật thừa nhận yêu thương của người đàn ông: “Anh rể… Em sợ, anh rể…”

Hai chân cô bị tách ra, vòng qua eo người đàn ông, tiểu huyệt phun ra nuốt vào đại côn ŧᏂịŧ của anh rể, thân thể cũng bị đâm tới lắc lư lên xuống, áo ngủ và vυ' cũng bị đâm tới đong đưa dâʍ đãиɠ.

Thân thể thành thục mạnh mẽ của người đàn ông đè trên người cô, cưỡng ép mà đưa côn ŧᏂịŧ của mình vào thân thể cô thọc vào rút ra.

Quá nóng, thứ kia của anh rể cắm tới cô trướng căng, tiểu huyệt mềm mại tê mỏi, phun ra từng luồng từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠.

“Hàm Hàm ngoan, anh rể chưa cắm hẳn vào, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Nghe thấy tiếng thở gấp của cô em vợ, Tần Dữ Ninh sảng tới cùng cực. Thao nộn huyệt chảy nước của cô em vợ, hôn lấy môi cằm rồi sau tai cô, khiến thân thể Tống Hàm ướt dầm dề, càng thêm ngon miệng hơn:

“Hàm Hàm thật nhiều nước, côn ŧᏂịŧ của anh rể bị em xối tới sảng muốn chết…”

Mặt Tống Hàm đỏ như muốn nhỏ ra mái. Anh rể cắm vào thân thể cô từng cái từng cái, thân côn ŧᏂịŧ thô ráp nóng cháy quét qua thịt mềm và âm đế, khiến Tống Hàm ngứa ngáy khó nhịn phải rêи ɾỉ thành tiếng: “Ưm a… Anh rể… Chậm một chút… Em khó chịu…”

Tần Dữ Ninh dùng ngón tay xoa xoa gương mặt phúng phính của cô em vợ, biết cô đã bị thao tới da^ʍ tâm đại động, thoải mái quá độ.

Anh cố ý rút côn ŧᏂịŧ ra, chỉ chừa lại qυყ đầυ hời hợt cắm trong huyệt khẩu nghiền ép, cắm tới mật thủy ở huyệt khẩu phát ra tiếng òm ọp: “Chậm một chút ư? Là như thế này sao?”

Qυყ đầυ chống huyệt khẩu nhưng lại không chịu tiến vào. Âm đế với vách thịt trong âʍ đa͙σ vốn đang bị thân côn ŧᏂịŧ nghiền ép kí©ɧ ŧɧí©ɧ nay lại trở nên trống rỗng tịch mịch vô cùng.

Tống Hàm nhíu mày, rêи ɾỉ: “Không phải, anh rể… Anh rể… Anh…”

Cô xấu hổ vô cùng, không thể nói ra lời cầu hoan, chỉ có thể nâng cặp mông nhỏ lên chủ động đón ý nói hùa với hành động đâm thọc của người đàn ông.

Tần Dữ Ninh cười nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô hôn lên, sau đó lại hạ eo đẩy côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu nộn bức, khiến vách thịt chặt khít dịu dàng bọc lấy côn ŧᏂịŧ của mình liếʍ mυ'ŧ.

Cô gái đã động tình, gương mặt đỏ bừng, trong mắt ngập nước, vừa đáng yêu vừa da^ʍ mĩ.

Cặρ √υ' bự xinh đẹp dưới váy ngủ bị đâm tới lắc lư lay động, gợn sóng dập dềnh. Tần Dữ Ninh nhìn mà thèm thuồng, lại xốc váy ngủ của Tống Hàm lên, nắm lấy hai núʍ ѵú phấn nộn: “Vυ' của Hàm Hàm thật đẹp…”

Tống Hàm cắn môi, đầṳ ѵú mẫn cảm bị người đàn ông cầm nắm thưởng thức lại khiến cô lắc đầu rêи ɾỉ: “A… Anh rể… Đừng…”

“Để anh rể nếm thử, vυ' của Hàm Hàm chắc chắn rất ngọt.”