Tỷ Phu, Quá Thô

Chương 11: Để anh cắm bắn có được không? (H)

Hai tay cô chống trên ngực anh rể muốn đẩy anh ra, nhưng co cố thế nào cũng không có sức, l*иg ngực người đàn ông cứng như sắt thép, tản ra nhiệt độ khϊếp người, khiến thân thể Tống Hàm ngứa ngáy.

Tần Dữ Ninh thuận theo cái miệng nhỏ của cô em vợ hôn thẳng xuống cần cổ. Nụ hôn ấm nóng khiến cô gái mất hẳn chút sức lực chống cự cuối cùng, chỉ có thể nức nở kêu anh: “Anh rể, không cần… Anh rể… Đừng như vậy… A ưm…”

Tần Dữ Ninh cởi váy ngủ với qυầи ɭóŧ của cô gái ra, bàn tay to sờ vào giữa hai chân cô gái, câu ra từng sợi chỉ bạc.

Tống Hàm sợ tới mức vội vã kẹp chặt hai chân: “Anh rể, không thể sờ nơi đó được…”

“Anh rể cương tới khó chịu.” Tần Dữ Ninh chôn mặt vào cổ cô gái: “Hàm Hàm ghét anh rể lắm ư? Có thể giúp anh rể một chút được không?”

Giọng nói nhiễm tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông trở nên khàn khàn gợi cảm. Tống Hàm nhắm chặt hai mắt, hơi thả lỏng hai vai, miệng không dám nói lời nào.

Tần Dữ Ninh cong môi, ngón tay tìm được âm đế đang núp dưới môi thịt của cô gái. Anh dùng lòng bàn tay thô ráp nghiền ép kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngón giữa đâm vào huyệt khẩu chật khít, cắm ra từng luồng mật thủy.

“A… Anh rể… Đừng cắm… A ưm…”

Thân thể Tống Hàm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới cong lên, đôi tay vô lực câu lấy cổ người đàn ông, hai chân thon dài thẳng tắp vô thức nâng lên cuốn lấy vòng eo người đàn ông rồi lại cảm thấy thẹn mà nhanh chóng thả lỏng ra. Hai cái đùi đáng thương muốn kẹp chặt lại, nhưng chỉ có thể kẹp lấy thân thể anh rể.

“Anh rể…”

Một luồng kɧoáı ©ảʍ khó có thể dùng từ ngữ hình dung chạy dọc khắp cơ thể. Tống Hàm phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngấy, hai tròng mắt ướŧ áŧ, thân thể cũng chủ động dán chặt vào thân thể cường tráng của người đàn ông.

Nơi riêng tư quá ngứa ngáy, quá trống rỗng, ngón tay anh rể lại cứng cứng, cắm vào bên trong khiến cô thoải mái vô cùng.

“Có phải là rất thoải mái không?” Bàn tay to của Tần Dữ Ninh vuốt ve khuôn mặt ướt nóng của cô gái: “Có phải anh rể đã làm em thoải mái vô cùng?”

Tống Hàm cảm thấy thẹn cùng cực, vội cúi đầu chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực anh rể, tiểu huyệt không chịu nổi co thắt lại, trào ra lượng lớn mật thủy.

“Anh rể không nhịn được.” Tần Dữ Ninh rút ngón tay ra, đổi thành côn ŧᏂịŧ đã nhẫn nhịn một lúc lâu của mình, cắm thẳng vào huyệt khẩu của cô gái:

“Hàm Hàm để anh rể cũng được thoải mái một chút, được không?”

Đại côn ŧᏂịŧ nóng cháy kề vào giữa hai chân, cường thế xâm nhập vào âʍ đa͙σ. Tống Hàm còn đang dư vị cao trào không thở nổi, cảm nhận được côn ŧᏂịŧ thô tráng to lớn của người đàn ông, cô sợ tới mức giãy giụa lắc đầu thút thít: “Không được, anh rể, không thể, chúng ta không thể làm như vậy, anh rể…”

Thứ kia của anh rể quá lớn, còn lớn hơn ngón tay vài vòng, còn có thể động, liên tục giật giật trong cơ thể cô khiến cô rất sợ hãi.

Từng tiếng từng tiếng anh rể của cô em vợ khiến cả người Tần Dữ Ninh mềm nhũn ra. Anh đè nặng lên thân thể cô em vợ, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, anh rể không cắm quá sâu, sẽ không làm em đau, để anh rể bắn ra đi, có được không?”