Tiếng cự tuyệt của cô gái hệt như tiếng tán tỉnh, Tần Dữ Ninh vốn không để trong lòng, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú phấn nộn ngon miệng kia vào giữa môi răng cắn liếʍ mυ'ŧ.
Tống Hàm thở dồn dập, sao anh rể có thể mυ'ŧ vυ' cô như thế được? Nhưng vì sao bị anh ấy mυ'ŧ liếʍ, vυ' cô lại ngứa lại trướng tới vậy? Cảm giác tê dại cực kỳ, hệt như có dòng điện chạy quanh bên trong.
“Ưm a… Anh rể, anh rể…”
Tống Hàm kêu tới mềm mại, thân thể không tự chủ được mà ôm lấy người đàn ông đang phập phồng đòi hỏi trên người cô: “Anh rể nhẹ chút…”
Trong phòng khách mờ tối tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©. Thiếu nữ đáng thương vô thố quần áo hỗn độn nằm dưới thân người đàn ông, vυ' và tiểu bức đều bị người đàn ông xâm chiếm đùa bỡn, thân thể bị va chạm tới phập phồng, tiểu huyệt không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠ khiến côn ŧᏂịŧ thô to của người đàn ông bị xối lấp lánh nước.
Tiếng thở dốc tiếng rêи ɾỉ của hai người đan xen. Tần Dữ Ninh nắm lấy hai vυ', ngậm lấy đầṳ ѵú dùng đầu lưỡi nhanh chóng đảo lộng, mùi sữa lập tức tràn ngập trong khoang miệng khiến anh hưng phấn không thôi.
Một cô em vợ có thể chủ động nâng mông hùa theo động tác của anh khiến anh thao sảng hơn nhiều so với cô gái chỉ biết nằm yên bị anh đùa bỡn.
“Anh rể thao em thoải mái không? Về sau tiểu bức mỗi ngày đều ngậm lấy đại côn ŧᏂịŧ của anh rể được không?”
Tần Dữ Ninh biết cô em vợ thẹn thùng nên cố tình nói mấy lời thô tục trêu chọc cô.
Tống Hàm vừa nức nở vừa thở gấp, cái miệng nhỏ bị hôn tới sưng đỏ lên: “Anh rể quá xấu… Anh rể, đừng nói nữa, ưm… a…”
Tần Dữ Ninh dùng sức đâm cô một cái, cô gái còn chưa nói hết lời đã bị cắm tới nước miếng chảy đầy, rêи ɾỉ không thôi.
Con ngươi Tống Hàm ngập nước, chân kẹp chặt eo người đàn ông, đáng thương cho cô gái bị bắt nạt tới mức chỉ có thể khóc nức nở:
“A… Anh rể… Đau… Không thể vào trong được…”
Tần Dữ Ninh nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang rêи ɾỉ, cúi người ngậm lấy nơi thơm ngọt kia, tay ôm chặt thân thể mềm mại của cô cắm thêm mấy trăm cái, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bắn thẳng vào tiểu bức của cô em vợ.
Tống Hàm bị thao tới cả người túa đầy mồ hôi, tiểu bức thì chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Tần Dữ Ninh rút côn ŧᏂịŧ ra, huyệt khẩu bị thao lỏng chảy đầy tinh địch màu trắng đυ.c.
Thân thể Tống Hàm run lên, tiểu bức căng thẳng co rút mấp máy, lại tràn thêm một dòng nước ra ngoài.
“Anh, anh rể…”
Ý thức được mình vừa bị anh rể đè nặng thao lộng, Tống Hàm nhỏ giọng nức nở, vừa mệt vừa sợ hãi, bàn tay nhỏ lau nước mắt: “Anh rể… Sao anh có thể làm vậy…”
Hiện tại phía dưới của cô nóng rát, tiểu huyệt và âm đế chưa từng trả sự đời bị côn ŧᏂịŧ thô ráp của người đàn ông cọ tới nóng rát quá mức, hai đầṳ ѵú phấn nộn cũng bị mυ'ŧ tới sưng đỏ cứng đờ, dựng thẳng trong không khí.
Hàm Hàm vừa rũ mắt đã có thể thấy được trên hai vυ' vốn trắng nõn giờ đã hiện đầy dấu tay dấu cắn cùng dấu hôn hỗn loạn.