Editor: Dĩm
Địch An cảm thấy khi anh thiết lập người máy, chắc chắn có gì đó không ổn.
Tại sao người máy của anh lại là kẻ nói nhảm? Còn là người nói nhảm hùng hồn!
Vài ngày sau khi vật lộn cùng Địch An, người máy như ý nguyện lấy được khuôn mặt điển trai. Anh ta đứng trước gương ba chiều cao từ trần xuống sàn đánh giá khuôn mặt tràn đầy xúc cảm, thân hình tam giác ngược giống như điêu khắc, phát hiện ra một vấn đề.
"Địch An —— tôi cảm thấy dươиɠ ѵậŧ anh làm cho tôi quá nhỏ."
Địch An tái xanh mặt, nội tâm cũng rít gào: Làm sao mà nhỏ? Rốt cuộc làm sao mà nhỏ? Sau khi cương đã là 19cm, đã là rất lớn rồi. Kích thước của người máy được thiết kế hoàn toàn theo kích thước của anh, lại có thể có biểu cảm ghét bỏ tiểu đệ của anh.
"Đây là cậu đang nghi ngờ của tôi nhỏ?"
Người máy đánh giá Địch An một chút, lại đánh giá bản thân một chút lý do vô cùng phong phú: "Thì bởi vì tôi khác với anh. Dươиɠ ѵậŧ nhỏ như này trên người anh chắc chắn là rất lớn rồi, anh nhìn thân hình của tôi, nhìn hình dáng của tôi, ít nhất phải hơn hai mươi mới hợp chứ?"
Địch An chịu đựng cơn tức, tức giận mà thuận miệng nói: "Dươиɠ ѵậŧ của cậu sao không bay lên trời đi?"
Mắt người máy sáng rực lên, bắt đầu xem xét về khả năng này.
Địch An đảo mắt xem thường, không có ý định trả lời thêm. Anh vẫn luôn cảm thấy người máy này là tiên tiến và hoàn mỹ nhất, hiện giờ xem ra, có tiên tiến và hoàn mỹ hay không thì anh không biết, nhưng đần độn độc nhất vô nhị là điều khẳng định. Nếu không phải người máy này anh đã bỏ rất nhiều tâm huyết, anh hận không thể hận không thể lập tức tiến hành thủ tục tiêu hủy. Quá mất mặt của anh.
Khi Địch An và người máy thảo luận về vấn đề dươиɠ ѵậŧ lớn trong tác phẩm điêu khắc rất cát, Nhiên Khôn và Vọng Vân Bạc đang khói thuốc súng tràn ngập mà thảo luận vấn đề dươиɠ ѵậŧ nhỏ.
Khi điện thoại được kết nối, khuôn mặt vô liêm sỉ của Vọng Vân Bạc hiện lên màn hình.
"Ai nha —— Tiểu Khôn Khôn, cậu nhớ tôi muốn chết. Tôi vẫn luôn nhớ tới 5cm nóng bỏng của cậu mỗi đêm."
"Vọng Vân Bạc! Làm sao mà cậu lại không chết đi?" Nhiên Khôn cảm giác bản thân đang rất đau đầu, những việc xảy ra năm đó quả thực là nỗi nhục nhã nhất cuộc đời anh.
"Ai nha, Tiểu Khôn Khôn, cậu phải biết đối mặt với sự thật. Đàn ông không đánh giá anh hùng bằng kích thước."
"Nếu đã đã như vậy, bằng không tôi thiến cậu đi?"
Vọng Vân Bạc làm ra vẻ mặt sợ hãi biểu tình quái dị kêu lên: "Ai nha, thiến thật đáng sợ. Người ta sẽ đau đó."
Nhiên Khôn trong lòng mặc niệm ta nhẫn, ta phải nhịn xuống, không thể để tiểu tử không biết xấu hổ này dắt mũi.
Sau khi bình tĩnh lại cơn tức giận, Nhiên Khôn chuyển chủ đề đến chủ đề chính: "Cậu cũng biết rằng dựa vào những thủ đoạn bừa bãi của cậu sẽ không có tác dụng với tôi, cuộc đình công của công nhân chỉ là bước khởi đầu để tôi đối phó với cậu mà thôi, cậu thật sự cho rằng tôi không có biện pháp bắt cậu sao?"
Trong đầu Vọng Vân Bạc thầm than một tiếng: Nhiên Khôn này mười năm không thấy, xem ra là có tiến bộ. Lại có thể thu lại tính khí.
Nhún vai, Vọng Vân Bạc vẫn cợt nhả như cũ: "Tôi biết mà, hơn nữa chắc chắn sẽ là thủ đoạn độc ác. Nhưng mà —— Cậu không muốn giải dược cuối cùng kia sao?"
Nhiên Khôn sửng sốt, ngược lại hừ hừ cả giận: "Cậu nói cái quái gì thế. Nếu trên tay cậu có viên giải dược kia đã sớm đến chỗ tôi làm giao dịch. Còn chờ tới bây giờ sao?"
"Trước kia trên tay tôi đúng là không có. Nhưng mà —— tôi sẽ có nó."
Nhiên Khôn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cũng không tin tưởng những điều vô nghĩa của Vọng Vân Bạc. Viên giải dược kia, anh tìm mười năm, năm châu bốn biển cũng chưa tìm được, làm sao người này lại nói sẽ có được.
"Cậu đừng có mà không tin —— cậu đã quên, chỉ cần thằng nhãi con Vọng Phàm Viễn kia mất tích quá ba tháng, liền tính cậu ta ca băng. Đến lúc đó mọi thứ trong hoàng cung đều thuộc về tôi ——"
Nhiên Khôn cười khinh miệt, anh chỉ biết rằng Vọng Vân Bạc đang nói những điều vô nghĩa.
"Năm đó tôi đã sớm bí mật tìm kiếm trong và ngoài hoàng cung, nếu cất giấu viên giải dược kia tôi còn không biết được sao?"
"Tôi đã nói mọi thứ trong cung đều bao gồm cả xác chết!" Trên mặt Vọng Vân Bạc vẫn mang theo ý cười, nhưng khi cười ánh mắt híp lại, ánh sáng trong mắt chợt mờ đi, nụ cười này lộ ra đặc biệt tà mị.
Đôi mắt Nhiên Khôn nheo lại, biểu cảm trở nên nghiêm nghị, một lần nữa sau mười năm đánh giá lại Vọng Vân Bạc, anh đột nhiên phát hiện Vọng Vân Bạc này rất khó nhìn thấu. Mười năm trước đã như thế, mười năm sau càng thêm khó dò.
Nguyên nhân gây ra ân oán giữa anh và Vọng Vân Bạc là cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mười năm trước.
Mười năm trước, Vọng Vân Bạc là Hoàng Thái Tử, là người đầu tiên thừa kế ngai vàng, mà Vọng Phàm Viễn vẫn là hoàng tử ngay cả phong hào cũng không có.
Trong cuộc chiến này, Yểm Không Lai đóng vai trò quan trọng nhất, hắn hết sức ủng hộ Vọng Phàm Viễn trở thành người thừa kế ngai vàng, hơn nữa còn tạo ra kế hoạch tỉ mỉ mà nham hiểm. Khi đó anh vừa tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, là khi còn trẻ hăng hái cũng hết sức lông bông. Bởi vì từ trước đến nay vẫn có quan hệ thân thiết với Vọng Phàm Viễn, không quen nhìn Vọng Vân Bạc cợt nhả, cho nên kế hoạch năm đó anh cũng có tham gia.
Trong kế hoạch này thứ quan trọng nhất là cùng nhau hạ dược Vọng Vân Bạc. Dược này là hoàng thất bí dược, tên là phản lão hoàn đồng đan. Đừng thấy tên dễ nghe, nó rất thâm độc. Một khi ăn dược này, nếu trong một ngày không ăn thuốc giải, các bộ phận trong cơ thể sẽ bắt đầu suy yếu, bao gồm cả xương cốt và trí lực, trở thành một phế nhân.
Hơn nữa Yểm Không Lai vào chính ngày lễ tạ ơn, thông qua hoàng đế lúc đó cũng chính là anh trai của Vọng Vân Bạc, bỏ dược vào rượu ban cho thái tử.
Theo lý mà nói đã rất hoàn hảo, chỉ là không biết có vấn đề ở đâu, chén rượu độc kia cuối cùng lại vào trong bụng anh.
Cũng may có giải dược, chỉ giải dược không được đầy đủ, chỉ có ba viên. Muốn hoàn toàn giải loại độc này phải có bốn viên giải độc khác nhau, Nhiên Khôn chỉ ăn được ba viên, viên thứ tư đã tìm kiếm trên dưới Cử Quốc đều không có. Đến tận bây giờ Nhiên Khôn vẫn chịu những di chứng của việc trúng độc.
Dung mạo cũng anh vẫn ngưng trệ ở năm đó, cho dù đã mười năm nhưng vẫn là bộ dáng thiếu niên. Nghe đến đây có vẻ không tệ lắm, nhưng tai họa ngầm chính là công hiệu tìиɧ ɖu͙© cũng theo đó tàn lụi, thu nhỏ lại gần bằng kích thước của trẻ sơ sinh, tương đương với việc đã hỏng.
Chỉ cần nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ của mình năm đó hơn 18cm bây giờ chỉ bằng một phần nhỏ của ngày trước, Nhiên Khôn gần như muốn cắn nát hàm răng. Cho nên 5cm chính là 5cm.
Yểm Không Lai một kế không thành, sẽ có nhiều kế khác. Không lâu sau, liền tuôn ra tin đồn Vọng Vân Bạc đồng tính luyến ái, còn bị rất nhiều thị vệ nữ bắt gặp anh trên giường nhóm P với vài người đàn ông. Ngay sau đó Vọng Vân Bạc chủ động bỏ chức vị Hoàng Thái Tử, rời khỏi hoàng cung.
Không đến vài năm sau anh trai của Vọng Vân Bạc băng hà, ngôi vị hoàng đế đương nhiên hợp tình trong tay Vọng Phàm Viễn.
"Làm sao vậy? Cậu không cần lo lắng như vậy chứ?"
Giọng nói của Vọng Vân Bạc đã kéo Nhiên Khôn từ trí nhớ của mình trở về, trong lòng Nhiên Khôn khẽ động, anh tâm tâm niệm niệm thuốc giải độc, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này.
"Phàm Viễn kia ——" Nhiên Khôn có chút chần chừ, anh nghĩ tới Vọng Phàm Viễn.
"Cậu và thằng nhãi con kia có giao tình nhưng không có giao tình với Yểm Không Lai, không phải sao? Thuốc giải độc mà cậu muốn nằm ngay trong cơ thể Vọng Phàm Viễn, đúng không?" Khóe miệng Vọng Vân Bạc mang theo ý cười sâu sắc, lộ ra tia tính kế, sóng ngầm cuồn cuộn.
Trong lòng Nhiên Khôn chấn động, xem ra Vọng Vân bạc cũng biết bí mật kia.
Khi cuộc giao tranh hỏa lực bên ngoài diễn ra ác liệt, Cù Đông Hướng lạnh đến mức răng nghiến lợi.
Cô ấy thực sự nghi ngờ rằng khi trò chơi được thiết lập trong không gian này, nó có thể là một chương trình tạp kỹ. Ngoại trừ một cửa cuối cùng do cô đặt ra, mỗi một cửa đều giống như một màn trình diễn tình huống cho khán giả.
Ví dụ như cửa ải thứ bảy vượt núi tuyết này, là hai người cùng nhau vượt qua núi tuyết để giành chiến thắng. Trong nơi băng tuyết này, tất cả các thiết bị leo núi cũng cần phải được tìm thấy bằng cách tìm kiếm các manh mối. Vấn đề là hai người cô và Vọng Phàm Viễn, rõ ràng động não không được, hơn nữa Vọng Phàm Viễn thậm chí còn là người có trí tuệ suy yếu.
Trên người cô mặc quần áo không tính là quá dày, đối mặt với bông tuyết gào thét thổi tới, tâm trạng buồn bực tới cực điểm.
"Tôi nói —— anh đã đã đi vòng quanh theo hướng này vài vòng rồi. Rốt cuộc anh có biết đường không vậy?" Lại nhìn thấy một cái hang nữa, cuối cùng Cù Đông Hướng nhịn không được kêu lên, phát hiện hoàn toàn không nên tin tưởng Vọng Phàm Viễn.
Ai nói đàn ông nhất định sẽ biết đường, mù đường cũng có khối người. Ví dụ như —— tên mạnh miệng trước mắt này.
Vọng Phàm Viễn vuốt ve cằm, trên mặt một mảnh bình tĩnh tự nhiên, trong đầu lại tâm loạn như ma. Anh thử xác nhận phương hướng lại, lại phát hiện căn bản không biết từ khi nào đã không rõ đường đi.
"Được rồi —— chúng ta vào trong hang nghỉ ngơi một chút. Tôi mệt muốn chết." Cù Đông Hướng khoát tay áo, chỉ vào hang động đã đi qua ba lần, tính toán đi vào nghỉ ngơi một chút.
Đi vào hang động, Cù Đông Hướng đặt mông ngồi trên mặt đất, mệt đến mí mắt cũng lười mở. Bên cạnh truyền đến âm thanh sột soạt, Cù Đông Hướng cũng không mở mắt xem, tùy tiện để Vọng Phàm Viễn bên cạnh làm việc của anh.
Cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức chờ cửa ải thứ tám đến. So với cửa ải thứ tám, những cửa ải trước cô và Vọng Phàm Viễn vượt qua chỉ là cuộc chiến nhỏ mà thôi, dao thật súng thật còn chưa sử dụng đến.
"Đứng lên, nằm lên kia đi." Nửa ngày sau, Vọng Phàm Viễn lên tiếng.
Cù Đông Hướng miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy Vọng Phàm Viễn chỉ mặc chiếc áσ ɭóŧ màu đen trong người, hai chân anh thon dài, eo rắn chắc, dưới áσ ɭóŧ lộ rõ đường cong trên cơ thể anh, vai rộng eo thon. Lại đưa tầm mắt về phía ngón tay Vọng Phàm Viễn, hóa ra anh đặt áo khoác lót trên mặt đất.
Còn rất chú ý đó!
Cù Đông Hướng lấy lại khí lực, đứng dậy lăn qua chỗ quần áo trải lên, quần áo vẫn mang theo hơi ấm của cơ thể Vọng Phàm Viễn, nhiệt độ ở đây đặc biệt ấm áp dễ chịu trong những ngày lạnh giá này. Cù Đông Hướng tràn ngập mãn nguyện mà dùng mặt cọ cọ, than thở nói: "CŨng là anh suy nghĩ chu đáo, quần áσ ɭóŧ trên mặt đất nằm thật ấm áp."
Vọng Phàm Viễn không đáp lại, chỉ là khóe miệng hơi hơi nở ra nụ cười, anh đem những khối đá vụn lớn trong hang đến cửa hang rồi chồng dần lên, chỉ để lộ non nửa không gian nhỏ, để chắn gió và tuyết bên ngoài.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Vọng Phàm Viễn đi đến bên cạnh Cù Đông Hướng đang nằm ngửa ngồi xuống, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Cù Đông Hướng vốn đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lại bị hành động của Vọng Phàm Viễn đánh thức, cô lẩm bẩm một câu hỏi: "Anh cởϊ qυầи áo của tôi ra làm gì?"
"Hai người cùng sưởi ấm."
"Ôm nhau để sưởi ấm, tôi không có ý kiến. Chỉ là sao lại cởϊ qυầи áo của tôi —— ôi, anh ——"
Câu nói kế tiếp của Cù Đông Hướng trực tiếp bị Vọng Phàm Viễn nuốt vào miệng, Vọng Phàm Viễn hôn rất bá đạo, hơi thở của anh rất nóng, giữa mỗi răng của bọn họ, đầu lưỡi Vọng Phàm Viễn quấn lấy Cù Đông Hướng, mềm mại trơn trượt, Cù Đông Hướng cũng không cam chịu yếu thế, đầu tiên là khẽ mυ'ŧ nhẹ đầu lưỡi của anh, sau đó thong thả liếʍ lưỡi có chút nóng.
Vọng Phàm Viễn kêu rên một tiếng, cánh tay trực tiếp xé toạc áo ngực của Cù Đông Hướng, lột sạch người cô.
Cơn gió lạnh khiến Cù Đông Hướng không tự giác run lên, Vọng Phàm Viễn đè Cù Đông Hướng xuống đất, lập tức phủ lên người cơ, thân thể rắn chắc đè chặt, hai người ngã vào trong đống quần áo.
Giống như độ ấm tăng lên, Cù Đông Hướng nặng nề phun ra một ngụm hơi ẩm, sương mù tỏa ra trong không khí lạnh giá, nhảy múa với một động tác đặc biệt mê hoặc.
Tay của Vọng Phàm Viễn chạy, Cù Đông Hướng bị anh sờ đến cả người vô lực, rât thoải mái, ngón tay thon dài lướt qua lướt lại dọc theo kết cấu da của đùi bên hông. Anh cũng không buông tha cho môi của Cù Đông Hướng, anh hôn rất sâu, tay giữ cằm Cù Đông Hướng, còn không cho phép cô khép lại môi, đôi môi hơi mở, giống Cù Đông Hướng đang nghênh đón.
Thật sự rất nóng và ẩm ướt.
Cù Đông Hướng bị hôn đến mềm nhũn, chờ đến khi ngón tay của Vọng Phàm Viễn đi ngang qua hông, xâm nhập một chút đến tiểu huyệt, Cù Đông Hướng nghĩ tới một câu: đàn ông trên phương diện làʍ t̠ìиɦ đều có thể tự học thành tài.
"nhiệt độ bên trong em rất cao —— vừa ướt vừa mềm." Khi Vọng Phàm Viễn cắn lỗ tai Cù Đông Hướng nói vào tai cô, ngón tay anh thăm dò sâu nông dưới thân Cù Đông Hướng, Cù Đông Hướng quay lại cắn nhẹ cằm Vọng Phàm Viễn, nhanh tay túm lấy dươиɠ ѵậŧ đã cứng như sắt của Vọng Phàm Viễn, cười khẽ nói: "Của anh vừa lại lại vừa cứng, đúng lúc tiến vào sưởi ấm một chút."
"Đang có ý này." Vọng Phàm Viễn nói xong, bỗng nhiên anh húc vào tiểu huyệt đã ướt đẫm đầm đìa, sự va chạm giữa nóng và lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai người sảng khoái mà thở dốc.
Bàn tay to lớn của Vọng Phàm Viễn siết chặt lấy vòng eo nhỏ của Cù Đông Hướng, mạnh mẽ đảo lộn tư thế cơ thể của hai người, để Cù Đông Hướng ngồi lên người anh.
Cù Đông Hướng ngồi trên người của Vọng Phàm Viễn, liền cảm thấy trên người đột nhiên có một cơn gió lạnh, dưới thân lại hơi nóng sôi trào, cô rùng mình một chút, không tự chủ được kẹp chặt tiểu huyệt.
Giọng nói nhiễm sắc dục của Vọng Phàm Viễn mang theo một chút khàn khàn: "Cù Đông Hướng em thật đúng là tham ăn."
Cù Đông Hướng đưa tay ra, làm giống như hình súng lục đặt trên đầu Vọng Phàm Viễn. Cô nheo mắt, thân thể lại chủ động phối hợp qua lại với chuyển động ở háng của Vọng Phàm Viễn, mỉm cười nói: "Nộp vũ khí đầu hàng thì sẽ không gϊếŧ!"
Vọng Phàm Viễn buồn cười trầm thấp cười một tiếng, lập tức nặng nề mà đè Cù Đông Hướng xuống dưới, dươиɠ ѵậŧ trói chặt tiểu huyệt, sâu hơn lớn hơn.
"Cho em —— đều nộp hết vũ khí, một giọt cũng không chừa lại."
Hai người đại chiến hiệp, sau khi vắt khô nhau, Cù Đông Hướng lại bởi vì cảm lạnh, đã bắt đầu hắt hơi, bắt đầu lạnh và nóng, hoàn toàn khô héo.
"Ai u —— ôi mẹ ơi" Nước mũi giàn giụa, nước mắt Cù Đông Hướng lưng tròng mà nhìn Vọng Phàm Viễn không xa tinh thần run rẩy, trong lòng cảm thấy rất không công bằng. Đều là chuyện muốn làm, làm sao người đàn ông này trái lại càng đánh càng mạnh mẽ chứ? Người này là hút âm sao?
Vọng Phàm Viễn đã đốt lửa trên đống củi, dựa vào thực phẩm riêng mà anh có thể tìm thấy, đã nấu một bát canh nóng.
"Uống đi ——"
Nhìn những thứ dính trong bát, Cù Đông Hướng vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Anh đốt cái gì vậy? Anh sẽ đốt đồ sao?"
"Đã có đồ ăn rồi, em còn ghét bỏ."
"Tôi sợ sau khi tôi ăn, chẳng những ấm lên, còn nôn mửa rồi tiêu chảy. Bên ngoài băng tuyết, kéo một cái cứt sẽ đóng băng trong mông."
Vọng Phàm Viễn đưa tay vỗ trán Cù Đông Hướng, hơi ý cười nói: "Chưa từng gặp phụ nữ nào thô lỗ như em."
Cù Đông Hướng lắc vai, nghĩ thầm: giống như anh có mối quan hệ tốt với một người phụ nữ . Người phụ nữ nào rơi vào trong tay anh, không phải trong nháy máy đều gϊếŧ chết sao.
Buổi tối, Cù Đông Hướng lại bị Vọng Phàm Viễn đè ở dưới thân, ra sức khai khẩn nửa ngày, Cù Đông Hướng thiêu đốt một cách mơ hồ, tùy tiện để anh vuốt ve chà xát, miệng rầm rì, hơn nửa đêm Vọng Phàm Viễn vẫn chưa buông tha cô. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên tai Vọng Phàm Viễn nói gì đó, rất nhỏ gần như là không nghe thấy gì cả. Anh tựa như muốn nói: Cù Đông Hướng, mai sau khi đi ra ngoài ở lại bên cạnh anh đi.
Ngược lại là giọng nói của hệ thống trong đầu rõ ràng hơn. Hệ thống nói độ hảo cảm của Vọng Phàm Viễn tăng lên ba điểm.
Sau khi bị Vọng Phàm Viễn đùa nghịch cả đêm, Cù Đông Hướng toát ra một thân mồ hôi, cơn sốt giảm xuống. Khi cửa ải thứ bảy kết thúc, Cù Đông Hướng đã khôi phục khỏe mạnh. Cô nặng nề hít sâu một hơi, biết rằng trò chơi lớn sắp đến.
Một lần nữa đứng ở hai bên biển lửa ngăn cách, Cù Đông Hướng và Vọng Phàm Viễn nhìn nhau, sau khi nội dung thanh minh xuất hiện ở cấp tám, cả hai trở lại như lúc mới gặp.
Hệ thống ở trong đầu hoảng sợ mà hô: "Kí chủ! Độ hảo cảm của Vọng Phàm Viễn giảm bảy điểm."
Cù Đông Hướng không ngạc nhiên khịt mũi —— người đàn ông này bẩm sinh bạc bẽo, có vẻ ngọt ngào với cô, nhưng thật ra anh ta không yêu cô chút nào, một khi trở nên lạnh nhạt thì tốc độ có thể so sánh với tốc độ ánh sáng.
Sắc mặt Vọng Phàm Viễn dần tái nhợt, sau khi tất cả nội dung của cửa ải thứ tám lộ ra, khuôn mặt anh âm trầm lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng hung ác như đỉnh băng nhìn chằm chằm vào Cù Đông Hướng.
Anh vươn tay, ngữ khí gần như mang theo sát ý: "Cù Đông Hướng! Rốt cuộc em là ai?"
Cù Đông Hướng duỗi eo hỏi với nụ cười nửa miệng: "Tôi là ai? Hai người tôi và anh chơi trò chơi lâu như vậy, còn không biết tôi là ai sao? Tại sao chúng ta đi ngủ vài lần, mà anh lại quên mất, ai thắng có thể đi đi, ai thua thì ở lại. Đây là anh không muốn gϊếŧ tôi sao?"
"Cù —— Đông —— Hướng!" Giọng nói Vọng Phàm Viễn thấp giọng nói, nhưng ba chữ này gần như bị nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
"Tôi biết bản thân tên là gì. Anh lặp lại tên tôi nhiều lần để làm gì? Đây là muốn nhận thua sao?" Cù Đông Hướng thản nhiên gãi tai, rồi chỉ vào con đường phía trước nói: "Cửa ải thứ tám sắp bắt đầu rồi. Anh đã sẵn sàng chưa?"
Ánh lửa ngút trời, Vọng Phàm Viễn lại nhìn người phụ nữ đối diện bên kia biển lửa. Anh cảm thấy máu sôi lên, thật giống như một giấc mơ, giấc mơ này rất đẹp nhưng cũng rất nhanh. Thật tốt khi bây giờ anh đã tỉnh lại đối mặt với sự thật liền cảm thấy được cả người đều đang run rẩy, nằm mơ cũng chưa từng thấy, anh và Cù Đông Hướng vẫn là ở cửa thứ nhất tuyệt sát.
Cửa ải thứ tám —— thật giả quân vương. Cù Đông Hướng là chân quân vương, Vọng Phàm Viễn là giả quân vương. Đúng và sai, chỉ có một người có thể tồn tại, người thua cuộc sẽ vĩnh viễn được thay thế bằng người còn lại.
Vọng Phàm Viễn nắm chặt tay, thật và giả, kia mới là nỗi đau trong tim anh không bao giờ có thể diễn tả được.