Chương 37. Nhân vật cầm tù 6
Vọng Phàm Viễn kỳ thật cũng không biết làm thế nào mới được xem như là đạt cực khoái. Thời điểm Nhiên Khôn nói chuyện say sưa cùng anh ta, anh ta nghe được nhưng không quá để ý.
Lúc anh ta hành hạ nữ nhân đến chết, đâu có quản nữ nhân thích hay khó chịu, anh ta sướиɠ là được. Có đôi khi, anh ta thật là không hiểu Nhiên Khôn, phí nhiều sức lực như vậy cũng không thấy hắn ta dính dáng tới nữ nhân nào. Cuối cùng lại bị nữ nhân thẳng thắn xem thường.
Nhưng giờ phút này anh ta nhìn hai tay hai chân bị khóa vào chân bàn, Cù Đông Hướng giãy giụa rêи ɾỉ. Ma xui quỷ khiến mà vươn tay chậm rãi vuốt ve bên hông Cù Đông Hướng. Xúc cảm bên hông rất tinh tế, trước đây anh ta chưa từng dụng tâm vuốt ve một nữ nhân nào như vậy, loại cảm giác này đặc biệt mới lạ.
Cù Đông Hướng cả người mềm như bông, cô lười biếng co chân, bởi vì Vọng Phàm Viễn vuốt ve mà cô thỏa mãn thở dài một tiếng. Bởi vì liên tục cao trào, cô nheo mắt lại mông lung mà nhìn nam nhân trước mắt, phát ra tiếng kêu gần như nỉ non: “Vọng Phàm Viễn ——”
Tiếng gọi thực nhẹ, thực mềm như một sợi lông chim thon dài nhẹ nhàng rơi xuống truyền vào tai Vọng Phàm Viễn, lỗ tai ngưa ngứa, theo khe hở chui vào trong thân thể, toàn thân bên trong trở nên tê dại.
Anh ta cởi bỏ còng tay cho Cù Đông Hướng, sau đó đặt cô xuống đất. Bởi vì toàn thân vô lực, cả người Cù Đông Hướng bị Vọng Phàm Viễn giữ ở giữa hai cánh tay. Vọng Phàm Viễn đem Cù Đông Hướng đứng lên, nằm sấp vào trên bàn. Bởi vì phải tiếp xúc trực tiếp với mặt bàn, cảm giác lạnh lẽo từ mặt bàn truyền tới làm cho Cù Đông Hướng tự giác vặn vẹo, mông cọ xát vào đũng quần Vọng Phàm Viễn.
Vọng Phàm Viễn cười khẽ một tiếng: “Đừng nóng vội.” Nói xong đôi tay sửa sang lại chiếc thắt lưng, kéo vòng lên trên cổ Cù Đông Hướng.
Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của dây lưng cứng rắn mang đến, Cù Đông Hướng tính toán duỗi tay muốn gạt nó ra, lại bị Vọng Phàm Viễn nhẹ nhàng bắt lấy giữ chặt ở phía sau.
“Yên tâm, hiện tại tôi sẽ không chơi chết em.” Khi nói chuyện, tay Vọng Phàm Viễn trượt vào giữa hai chân Cù Đông Hướng, trắng nõn mềm mại, ướŧ áŧ chặt chẽ, xúc cảm thực tuyệt. Không biết cắm vào cảm giác nó tuyệt thế nào.
Cù Đông Hướng từ mũi nhẹ hừ một tiếng, ánh mắt đều có chút hoảng. Trong suy nghĩ hỗn loạn chỉ nghe được thanh âm kéo khóa quần phía sau lưng.
Rãnh mông cảm nhận được vật thể mềm nhũn, cọ xát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên xuống, nhưng nó không tiến vào trong đó.
Càng cọ xát cô lại càng cảm thấy ngứa, Cù Đông Hướng lắc mông, hai chân tách ra phối hợp với vật mềm mại một đoàn kia.
Cổ đột nhiên bị siết chặt, Cù Đông Hướng cảm thấy khó thở, thắt lưng gắt gao chế trụ Cù Đông Hướng làm cô không thể không ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trơn bóng thon dài, tư thế có chút chật vật, nhưng lại có loại mặc người xâu xé, ngọn lửa du͙© vọиɠ trỗi dậy. Thân thể không tự chủ được mà run rẩy, việc thiếu oxy làm Cù Đông Hướng giãy giụa ngay cả nhục huyệt dưới thân cũng liều mạng co rút lại.
Nguyên bản thứ đồ vật để ở trên mông mềm nhũn lại bắt đầu biến hóa, càng ngày càng cứng, càng lúc càng lớn, theo cửa nhục huyệt trơn trượt từng chút một hướng bên trong ép tới.
Bởi vì thiếu oxy, suy nghĩ của Cù Đông Hướng ngược lại rõ ràng hơn. Cô âm thầm mắng một tiếng, quả nhiên biếи ŧɦái muốn cương cứng thì phải cần được kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì mới có thể. Cô nỗ lực vểnh mông lên, đem thân thể dựa gần vào người Vọng Phàm Viễn, ý đồ có thể kéo ra một chút khoảng cách giữa cổ của mình và chiếc thắt lưng.
Cảm nhận được động tác nhỏ của Cù Đông Hướng, Vọng Phàm Viễn dứt khoát ôm chặt thân thể Cù Đông Hướng. Một bàn tay vững vàng chế trụ vòng eo cô, sau đó bờ môi dán lên cổ, vươn đầu lưỡi liếʍ dọc theo đường vân của thắt lưng tới gân xanh nổi lên do thở gấp của Cù Đông Hướng.
“Tỉnh? Đừng sợ —— hửm?” Khi nói chuyện, Vọng Phàm Viễn đột nhiên thúc vào, động tác nhanh chóng, sức lực to lớn. Thô lỗ và tràn ngập bạo lực, anh ta không hề thành thạo mà thọc vào rút ra, Cù Đông Hướng bị anh ta đâm đến run rẩy như giông như bão, bên tai còn truyền đến thanh âm như là từ phía chân trời truyền đến của Vọng Phàm Viễn: “Em yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không chơi chết em. Mấy ngày này chúng ta sẽ từ từ chậm rãi mà chơi. Đến —— kẹp chặt nó lại.”
Lúc nói chuyện, tay anh ta cầm thắt lưng thu hẹp lại khoảng cách của nó và cổ Cù Đông Hướng, một nửa cơ thể cô gần như bị cưỡng ép nhấc lên. Cô giãy giụa kịch liệt, hai tay hai chân đều đang run rẩy, dưới thân bị thứ kia thọc vào rút ra quá mức kịch liệt. Mà do dư vị cao trào phía trước còn chưa tiêu tan, bởi vậy cảm giác kɧoáı ©ảʍ và hít thở không thông đồng thời dũng mãnh tấn công thẳng vào đại não Cù Đông Hướng, xúc cảm mãnh liệt tràn ngập trong đầu.
Vọng Phàm Viễn hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, anh ta cảm nhận được sự co bóp đàn hồi dồi dào từ sâu bên trong nhục huyệt của Cù Đông Hướng. Một khắc kia anh ta khó nhịn xao động, hận không thể ngay lập tức ra tay chơi chết người này. Quá dễ chịu, đây chính xác là sự thoải mái cực hạn khó có thể miêu tả.
Thế nhưng đến phút cuối cùng, Vọng Phàm Viễn lại hơi buông lỏng tay, anh ta cảm thấy mình cũng không quá nóng nảy. Cù Đông Hướng mang đến cho anh ta nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nhiều so với lúc hành hạ nữ nhân khác đến chết, thật ra anh ta có chút không cam lòng nếu chơi chết cô nhanh như vậy.
Vọng Phàm Viễn sợ cuối cùng bản thân sẽ bởi vì quá hưng phấn mà kìm không được mất khống chế, dứt khoát thay đổi mục tiêu buộc chặt thắt lưng, ép Cù Đông Hướng mở miệng, thít chặt thắt lưng vào miệng cô.
“Ưm ——” Chợt giành được quyền hô hấp, Cù Đông Hướng vừa muốn há mồm thở dốc môi răng đã cắn phải chiếc thắt lưng vừa cứng vừa lạnh, bị gắt gao buộc chặt. Cù Đông Hướng đưa lưng về phía Vọng Phàm Viễn, như hoàn toàn bị anh ta cưỡi trên người.
Bởi vì thắt lưng đang được Cù Đông Hướng giữ, Vọng Phàm Viễn đưa tay túm lấy hai bầu vυ' đong đưa, độ đàn hồi tốt, xúc cảm cũng tốt, tất cả đều khiến người nhịn không được trên ngực hung hăng niết xoa véo sờ, đồng thời đùa bỡn đầṳ ѵú, nhục huyệt dưới thân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại từng đợt run rẩy kịch liệt.
Nhưng thân thể bởi vì hít thở không thông mà co rút lại là trải nghiệm hoàn toàn khác so với bởi vì tính ái mà run rẩy, dần dần, Vọng Phàm Viễn mất cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn ŧᏂịŧ dần dần mềm nhũn xuống.
Vọng Phàm Viễn cũng không để ý, vốn dĩ anh chẳng chờ đợi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tính ái đem tới, có bắn hay không đều không phải điểm mấu chốt. Anh ta hơi tiếc nuối mà híp híp mắt, mang theo một tia hưng phấn háo hức chờ mong nói: “Thật không biết sau này lúc chơi chết em sẽ sướиɠ đến bao nhiêu.”
Cù Đông Hướng đã mềm nhũn cả người, trong miệng cô còn có chiếc thắt lưng. Tuy rằng Vọng Phàm Viễn đã buông lỏng tay, nhưng thậm chí sức lực giơ tay gỡ bỏ cô đều không có. Thời gian hành hạ tra tấn về tìиɧ ɖu͙© kéo dài cùng với thiếu oxy, làm thanh âm cô khàn khàn, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn nước mắt sinh lý chảy dài khiến đôi mắt đỏ bừng. Toàn thân cô vẫn còn nóng, bắp chân vẫn còn đang run rẩy, công hiệu xuân dược đại khái còn phát huy tác dụng nên lúc Vọng Phàm Viễn rút khỏi nhục huyệt cô tổng cảm thấy dưới thân trống rỗng, có chút hư không.
Vọng Phàm Viễn kéo khóa giữa đũng quần lên, sửa sang lại quần áo, nghiêng đầu nhìn Cù Đông Hướng mềm mại dựa vào trên bàn, sau đó giơ tay lên nhìn nhìn thời gian, nghiêm trang nói: “Còn thừa một chút thời gian trước khi rời khỏi màn này. Tôi đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trò chơi tiếp theo.”
Cù Đông Hướng lười phản ứng anh ta, mặc kệ anh ta thích đi nơi nào thì đi. Dù sao thì trong trò chơi này cô đã cực kỳ thê thảm, bị ăn tươi nuốt sống.
Thấy Cù Đông Hướng không lên tiếng, Vọng Phàm Viễn liếc mắt nhìn số lượng khổng lồ của đồ tình thú phía sau kia, ái muội nói: “Tôi cảm thấy em hình như rất thích mấy thứ kia. Tôi sẽ làm người tốt tới cùng, cho em chơi thật nhiều được không?”
Không tốt! Phi thường không tốt! Muốn chơi chết người à!
Cù Đông Hướng nâng nâng mí mắt, quét mắt nhìn Vọng Phàm Viễn một cái, cố gắng biểu lộ nội tâm bất mãn của mình. Bất đắc dĩ bởi vì thân thể mềm nhũn vô lực thế nên ánh mắt kia mềm mại như bông, thật giống như là đang mời gọi người tới.
Vọng Phàm Viễn bị trừng đến rất sảng khoái, anh ta phi thường tốt bụng mà bế Cù Đông Hướng lên, xoay người nằm ngửa lên trên bàn lại lần nữa. Sau đó một tay chống cằm, tựa hồ thực nghiêm túc mà tự hỏi cái sεメ toys nào thích hợp với Cù Đông Hướng.
Cù Đông Hướng nhịn không được trợn trắng mắt, cảm giác hiệu lực gây tê đã dần dần tan đi, nhưng vẫn là không có sức lực. Cô cần phải giữ lại chút thể lực, bằng không cửa thứ ba nếu vẫn là hai người đối đầu nhau, cô đoán rằng vừa mới bắt đầu đã bị Vọng Phàm Viễn bắt trong vài giây.
“Anh —— lại đây!” Miễn cưỡng giơ lên cánh tay, Cù Đông Hướng ngoắc ngón tay với Vọng Phàm Viễn .
Vọng Phàm Viễn nhướng mày, đối với nữ nhân trước mắt này thật đúng là ngoài ý muốn. Dường như thực kiêu ngạo, lại phi thường khôn khéo giảo hoạt. Cô biết được cách dừng lại khi nào thấy đủ và không quá tham lam, nhưng lại cố tình hết lần này tới lần khác ương ngạnh không phục. Tiểu tâm tư của cô gái này không giấu nổi hiện lên rõ ràng trong đôi mắt, nhưng những tâm tư đơn giản mà làm người liếc mắt một cái là nhìn ra này lại mang theo mục đích không thể tìm hiểu nghiên cứu rõ. Cái loại cảm xúc hỗn loạn tạo nên mâu thuẫn này làm Cù Đông Hướng phá lệ mà hấp dẫn lòng người.
Vọng Phàm Viễn thật sự cúi người tiến gần tới, Cù Đông Hướng túm chặt cổ áo Vọng Phàm Viễn một phen kéo xuống. Khoảng cách hai người nháy mắt gần hơn nhiều, hô hấp phun vào chóp mũi lẫn nhau, đôi môi cơ hồ có thể kề sát nhau.
“Vọng Phàm Viễn. Có bản lĩnh thì ở trong trò chơi sau thắng được tôi. Làm tôi giống như một nam nhân bình thường, chơi bằng cái thứ giả này anh không xấu hổ sao?”
Vọng Phàm Viễn chống đỡ thân thể, kéo ra khoảng cách giữa hai người, trấn tĩnh nhìn thẳng đôi môi của Cù Đông Hướng bởi vì thắt lưng thít chặt mà phiếm hồng, tiếp theo gằn từng chữ: “Đến lúc đó, em cũng đừng hối hận hôm nay đã hạ chiến thϊếp. Lần sau, tôi cũng không dám đảm bảo không chơi chết em.”