Khách Trọ (Tháo Hán H)

Chương 7: Ta có thể tự mình đi về.

“Ta, ta có thể tự mình đi về.”

“Có thể tự về mà còn gọi điện thoại cho mẹ tới đón ngươi?”

“……” Kia còn không phải bị các ngươi dọa sao?

“Đi.”

“……” Liền không đi!

Hà Lộ hơi hơi cúi đầu cũng không hé răng, Diêm Hải bỗng nhiên duỗi tay, kéo ống tay áo đồng phục của nàng.

Mùa hè, nàng mặc áo ngắn tay, thời điểm Diêm Hải kéo áo liền cọ phải cánh tay của nàng.

Hà Lộ bị dọa sợ, vội vàng co hai vai lại nhảy tránh đi, xe đạp cũng ngã trên mặt đất.

Sắc mặt Diêm Hải nháy mắt trầm xuống, mà tên hồi nãy la ông chủ cửa hàng lại một lần nữa chỉ vào Hà Lộ ác thanh ác khí mà nói: “Đã cho thể diện mà còn không cần đúng không?”

Lúc này ông chủ tránh trong cửa hàng không hề do dự nữa, trực tiếp nhấn gọi 110, sau đó hướng về phía nhà vệ sinh nhà mình đi tới.

Hà Lộ bị dọa sợ, co vai, một tay khoanh trước ngực bắt lấy cánh tay kia, lúng túng như con chim nhỏ.

“Được rồi, dọa nàng làm gì?”

Diêm Hải nói với người trẻ tuổi kia, xong lại nhìn về phía Hà Lộ: “Đi, ta đưa ngươi về.”

“...Ta, ta có thể tự đi về.”

“Đi.”

“......”

“Giúp nàng đem xe đạp dựng lên đi.”

Diêm Hải nói, vòng qua xe đạp ngã trên mặt đất, túm chặt lấy cặp sách của Hà Lộ, kéo nàng về phía xe máy của mình.

Hà Lộ nào dám đi, chân mọc rễ giống như một ngọn núi sớm dính trên đất này.

Liền ở thời điểm nàng gấp đến độ sắp khóc lên, cách đó không xa từ không ngõ rẽ có một chiếc việt dã màu đen dính đầy tro bụi chạy ra.

Hà Lộ vừa thấy chiếc xe kia, nghĩ đối phương là bằng hữu của anh Đỗ Khải, liền hướng về chiếc xe giơ tay ngoắc mạnh.

Trình Diệu Khôn kỳ thật lúc mới từ chỗ rẽ chạy ra có nhìn thấy một đám người vây quanh một nữ sinh, nhưng không nghĩ đến đó lại là Hà Lộ.

Nhìn thấy Hà Lộ đối với hắn ngoắc mạnh tay, hắn nhíu mày do dự hai giây, xong vẫn là tiến lại. Tuy rằng không nghĩ muốn chọc phải phiền toái, nhưng tiểu cô nương kia cũng coi như là em gái Đỗ Khải, hắn thấy được tự nhiên cũng không thể mặc kệ.

Hà Lộ thấy xe không những chạy về hướng này, mà còn tiến tới bên cạnh nàng mới dừng lại, vốn là ẩn ẩn muốn khóc thì nay hốc mắt càng cay.

Nàng vội vàng hít hít cái mũi, liền muốn chạy về phía xe, nhưng mới vừa dời bước, đã bị Diêm Hải túm cặp sách lôi lại.

Hà Lộ bị kéo lại đến lảo đảo, lúc này cửa xe liền mở ra.

Trình Diệu Khôn xuống xe, thân hình cường tráng cứ như vậy mà đứng thẳng, nháy mắt liền đem ngạo khí của năm người trẻ tuổi áp xuống không ít.

“Các ngươi làm cái gì đó?” Trình Diệu Khôn mở miệng, thanh âm nặng nề.

Mấy người này nghe hắn nói tiếng phổ thông, liền biết hắn là người nơi khác tới, nghĩ người đông thế mạnh, cũng lại không sợ, ưỡn ngực lên, tên tóc vàng lập tức bắt đầu đe dọa: “Liên quan gì tới ngươi? Đừng có mà ở không đi gây chuyện ha!”

Trình Diệu Khôn không phản ứng tên tóc vàng, mà nhìn về phía Hà Lộ: “Ngươi biết bọn họ sao?”

“Ta không quen biết!” Hà Lộ lập tức lắc đầu.

Nàng vừa dứt lời, Diêm Hải còn đang nắm ống tay áo nàng nhìn ra manh mối, quay đầu hỏi Hà Lộ: “Hắn là gì của ngươi?”

Hà Lộ dừng lại một giây: “Đó là anh của ta.”

Đúng! Đỗ Khải là anh của nàng, người nam nhân này là bằng hữu của Đỗ Khải, cho nên nói hắn là anh của nàng cũng không sai!

Trình Diệu Khôn vừa nghe nàng nói lời này, đuôi lông mày không khỏi hơi nhíu lại, mà Diêm Hải thì một mực im lặng.

“Anh của ngươi?” Nếu nàng nói đó là chú của nàng, họa may hắn còn tin....