Tài xế đối với chuyện như vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Bất quá vẫn là cẩn thận xác định xem trên người hai đứa nhóc choai này có đủ tiền xe hay không, sau đó vô cùng thành thục đi theo xe phía trước, giữ khoảng cách không xa không gần, vừa không bị phát hiện, vừa không để mất dấu.
Hổ Phách cố sức gỡ bàn tay đang nắm chặt của em trai mình, trong lòng bàn tay đã in hằn vài dầu bấm rất sâu, cũng may móng tay không dài nên không bị rách da.
Hai chị em mười ngón đan xen, lẳng lặng nhìn xe phía trước. Theo đến nhà ga, hai người phía trước cũng xuống xe, thỉnh thoảng nói giỡn vài câu. Mãi đến tận khi một thiếu nữ thanh lịch đi ra, cả hai mới bước lên nghênh tiếp, người phụ nữ kia một tay kéo ba, một tay kéo cô gái mới đến, ba người cười nói vô cùng chói mắt.
"Còn tiếp tục bám đuôi sao?" Tài xế nhìn kính chiếu hậu phản chiều hai người ngồi phía sau không nói một lời, trong lòng thầm than. Phía trước giống như người một nhà ấm áp, hai người này cũng không biết có quan hệ gì với ba người kia mà đã theo dõi họ đã lâu.
"Tiếp tục." Thấu trầm giọng nói, trở tay nắm chặt lấy tay chị, sắc mặt Hổ Phách âm trầm, lặng lẽ chau mày .
Thấu hoàn toàn lý giải được cảm giác của chị, vì bây giờ cậu cũng như vậy.
Cả nhà họ muốn hòa hợp lại, là chuyện vô cùng khó khăn.
Ba ở Cửu Châu, mẹ và chị ở Tokyo, mình ở Kanagawa, có lúc một hai tháng cũng không thể ngồi cùng người nhà ăn một bữa cơm, chứ không nói đến chuyện đi chơi với nhau.
Nếu như bởi vì khoảng cách, tình cảm biến mất nên cha đưa ra yêu cầu ly hôn với mẹ, phận làm con tuy rằng thương tâm khổ sở, nhưng cậu và chị cũng hiểu chuyện, sẽ không cố tình gây sự.
Thế nhưng nếu như là bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ, phản bội mẹ, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Xe phía trước dừng lại trước một nhà hàng. Hổ Phách mấy năm qua ở Tokyo nên không rõ, nhưng Thấu đúng là có nghe nói về tiệm này. Nghe những cô gái trong lớp khoe khoang, những chàng trai muốn cùng họ đi ăn ở đây, phải hẹn trước ít nhất nửa tháng, Nhưng ba và mẹ muốn ly hôn chỉ là chuyện mới mấy ngày.
Hai người xuống xe, tài xế nhìn hai đứa bé trơ mắt nhìn ba người bên trong, có tâm muốn khuyên vài câu, lại không biết phải mở miệng thế nào, lắc đầu một cái quay xe rời đi.
Hai chị em nhìn ba người bên trong vừa nói vừa cười, liên tục gắp thức ăn cho nhau, nhìn qua quả là một gia đình hạnh phúc.
"Chị, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ba, tuyệt đối sẽ không!" Nếu như tối hôm qua Thấu chỉ buồn bực mơ màng, thì bây giờ là hận ý nồng đậm.
"A, Mộng Anh, đó là đồng học của con sao?" Bách Hợp nhìn con gái Bình Giới Quân đứng sau lưng con mình. Bà vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện cô gái kia đứng phía sau nhìn bọn họ, chỉ là Mộng Anh và Bình Giới Quân đang bàn luận về thị trường chứng khoán, đưa lưng về phía cô gái đó nên không phát hiện.
"Lục Xuyên Hổ Phách!" Y Tuyết Mộng Anh đứng lên: "Vì sao cô lại ở đây? !"
Tuy rằng hai người chỉ mới gặp mặt một lần, thế nhưng Y Tuyết Mộng Anh đã sớm xem Hổ Phách là kẻ địch số một, Tích Bộ chia tay mình cũng là vì cô ta, tuy rằng bây giờ mình đã tìm được người tốt hơn, hơn nữa cũng dựa vào năng lực của chính mình từng chút một đứng lên. Không biết sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Cô đúng là hoàn toàn chưa hề liên hệ chuyện mẹ cô thích người đàn ông họ Lục Xuyên, tuy rằng mẫn cảm nhận ra được người đàn ông này đã có vợ, có điều chuyện tình cảm, cũng phải chú ý ngươi tình ta nguyện.
Lục Xuyên thúc thúc tướng mạo anh tuấn, kiến thức phong phú, có thể giúp đỡ cô, chuyện lợi dụng thị trường chứng khoán để kiếm tiền, ông ta đưa ra cho nàng không ít ý kiến hữu dụng. Bách Hợp rất yêu thích ông ta, cô cũng giúp đỡ tạo ra không ít cơ hội.
Tối hôm qua cùng mẹ cô gọi điện thoại, nói là Lục Xuyên thúc thúc đã yêu cầu ly hôn với vợ, chẳng bao lâu nữa, mình nên đổi giọng gọi ông ta là cha, nhưng ông ta còn có một đứa con trai học lớp 10, dặn dò mình sau này phải cố gắng ít chung đυ.ng.
Y Tuyết cảm thấy mẹ có chút quá mức để ý, chỉ cần Lục Xuyên thúc thúc đem trái tim đặt trên người bà, một đứa nhỏ học lớp mười có thể làm gì họ? Hơn nữa mẹ mình vẫn còn trẻ, tái hôn thêm một lần cũng không thành vấn đề.
Mọi chuyện phát triển đều tốt đẹp, nhưng vào lúc này nữ chúa Mary Sue trong sách này lại xuất hiện tại trước mặt mình, đã cướp đi nhiều thứ mình yêu thích còn chưa đủ sao?
"Không bằng người nói cho vị tiểu thư này, con vì sao lại xuất hiện ở đây, ba?"
Một tiếng "ba" khiến hai mẹ con Y Tuyết có chút ngạc nhiên, Lục Xuyên Bình giới lúng túng đứng lên.
"Hổ Phách, hôm nay con không lên lớp? Con trốn học Minako cũng không quản sao?" Lục Xuyên Bình Giới không biết nên nói sao với con gái: "Đây là dì Y Tuyết, còn có Mộng Anh. Cha nhớ sinh nhật con bé trước con, con nên gọi Y Tuyết là chị."
"Ba, ngoại trừ chuyện này người không có gì để nói với con sao?"
Nhìn mắt con gái bình tĩnh, Lục Xuyên Bình Giới đột nhiên cảm thấy một trận hoảng hốt.
"Con là Hổ Phách sao? Chào con, dì thường xuyên nghe ba con nhắc đến tên con. Nhanh ngồi xuống, con muốn ăn cái gì không?" Bách Hợp đứng lên, đi tới sóng vai Lục Xuyên Bình Giới, dịu dàng nói với Hổ Phách.
"Không cần đâu dì. Tôi chỉ là muốn hỏi dì một câu, dì mang theo con gái cùng người đàn ông này ăn cơm, có biết ông ta đã có vợ con không?"
Hổ Phách không hoảng hốt, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ sệt. Bách Hợp đột nhiên cảm thấy cô bé này có chút đáng sợ, so với trong tưởng tượng của bà phản ứng hoàn toàn khác nhau.
"Hổ Phách!" Lục Xuyên Bình Giới cao giọng: "Những việc này chúng ta về nhà nói được không? Ngày hôm nay con lần đầu gặp dì Bách Hợp, ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm." Bị con gái nhìn thấy chuyện như vậy, lòng Lục Xuyên Bình Giới thấy hổ thẹn. Chỉ là Bách Hợp vô tội, Hổ Phách trực tiếp chất vấn như vậy, khiến Bách Hợp vốn nhu nhược lập tức sợ hãi.
Có một số việc đã không có biện pháp cứu vãn, đối với Minako, đối với hai đứa bé, tổn thương do hắn muốn ly hôn là không có cách nào tránh khỏi. Chí ít hiện tại, phải bảo vệ Bách Hợp tránh khỏi thương tổn.
"Xin lỗi ba, con không có cách nào ngồi ăn cơm cùng loại đàn bà phá hoại gia đình người khác."
"Lục Xuyên Hổ Phách, nếu như nói mẹ tôi có làm sai điều gì, thì chỉ là đã yêu nhầm một người đàn ông đã có vợ."
Y Tuyết Mộng Anh rất muốn cười lớn, không nghĩ tới người đàn ông mẹ thích lại là ba của Hổ Phách. Đây thực sự là báo ứng nha.
"Cũng giống như cô biết rõ Tích Bộ đã có bạn gái, nhưng vẫn câu dẫn hắn sao?"
"Vị bạn học này, tôi nhớ tới cô ở trường đẩy ngã cái giá, để tôi suýt chút nữa chết ở trường học. Tôi cùng Tích Bộ quân đúng là từng yêu nhau, nhưng đó là một năm trước, không phải sau này bị cô làm cảm động, chia tay với tôi rồi đến với cô sao? Cho tới hiện tại, tôi có bạn trai, xin chú ý của lời nói của mình." Hổ Phách giương mắt, chính thức đối mặt với cô gái không thể cùng tồn tại với cô.