Cũng may ác ma cũng chỉ mới là thiếu nữ mười tuổi, Ngu Chi Đào chỉ cần dùng chút dừng chút lực, thành công cõng nàng trên lưng.
Uy hϊếp xung quanh đã bị thanh trừ, nàng liền cõng ác ma thiếu nữ, từng bước một về cung điện.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng đã trở lại ngôi lều rách nát kia.
Kỳ thực lúc ở trên đường ác ma đã khôi phục ý thức, bị nàng đặt trên giường liền kêu "ưm" một tiếng.
Thấy nàng thanh tỉnh, ngu Chi Đào hẹ nhàng thở ra: “Ngươi không sao chứ?”
Ác ma lộ ra nửa khuôn mặt dưới, sắc môi tái nhợt, không giống như không có việc gì.
Ngu Chi Đào dụng cụ băng bó vết thương, liền nghe thiếu nữ hỏi: “Tại sao lại cứu ta?"
“Chỉ cần để ta lại ở đó, ta có thể trực tiếp chết theo ý nguyện của ngươi.”
Ngu Chi Đào tới gần.
Nàng ỷ vào mình là người trưởng thành, giơ tay chọc chọc cái trán của người đối diện: “Đừng có nói tới chuyện chết hay không chết, cái mạng này của ngươi là do ta tốn nhiều khí lực lấy về!”
Giáo huấn xong, nàng thở dài, hỏi: “Cho nên vết thương của ngươi nên chữa trị như thế nào?”
“Tuy đại bộ phận không đổ máu…… nhung cũng không thể cứ để vậy?”
Ác ma quay mặt đi: “Vô pháp trị liệu…… Không cần phải quan tâm.”
“Sao mà được.” Ngu Chi Đào ngồi xuống bên cạnh, “Ngươi đã quên ước điịnh của chúng ta rồi sao?”
Ác ma thiếu nữ quay đầu lại.
Nàng có chút khó hiểu: “Kẻ xâm nhập, mục đích của ngươi là gì?”
Ngu Chi Đào ngẩng đầu: “Ta chỉ muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình thôi!”
Nàng chậm rãi giơ tay, gỡ Thị Kính trên khuôn mặt của ác ma xuống.
Lúc này ác ma không hề trốn tránh.
Lúc Thị Kính bị tháo xuống, nàng cũng không quá kinh ngạc, nhìn khuôn mặt giống như trong suy nghĩ của mình.
Rốt cuộc nàng cũng đã đoán trước được.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng hỏi: “Ta nên gọi ngươi như thế nào?”
“A Cửu hay là Tiểu Cửu……”
Trước mắt nàng, ác ma đúng là phiên bản thu nhỏ của A Cửu.
Nếu nói công chúa nhỏ Tiểu Ngũ đang cư trú trong cung điện là thời thơ ấu của A Cửu, vậy thì ác ma, chính là thời thiếu nữ của A Cửu.
So với Tiểu Ngũ đáng yêu, trên mặt ác ma mơ hồ đã không còn giữ lại cảm xúc gì. Nàng rút đi vẻ béo béo đô đô của trẻ con, cả người gầy đi, thập phần mảnh khảnh.
A Cửu mười tuổi, đã có bốn năm phần bộ dáng ở thời điểm thành niên, có thể thấy được bộ dáng mỹ diễm mà lạnh lùng ở tương lai.
Ác ma thiếu nữ thực kinh ngạc: “Ngươi…… Biết tên của ta?”
Ngu Chi Đào biểu hiện so với nàng càng kinh ngạc: “Ngươi... thật sự kêu là Tiểu Cửu?”
Nói thật, bởi vì có Tiểu Ngũ tồn tại, nàng cũng không biết nên gọi đối phương là gì. Nhưng xem phản ứng của ác ma, nàng biết bản thân đã đoán đúng rồi.
Thiếu nữ lắc đầu.
Nàng lời ít mà ý nhiều: “A Cửu.”
Ngu Chi Đào nghi hoặc: “A Cửu? Ngươi là A Cửu? Vậy Tiểu Ngũ là ai?”
Nàng vẫn luôn cho rằng, Tiểu Ngũ và ác ma đều là A Cửu, chỉ là thời kỳ bất đồng.
Nhưng nếu ác ma kêu mình là A Cửu, vậy chuyện này chắc chắn có uẩn khúc ——
Không có khả năng thời kỳ thành niên và thiếu nữ đều kêu là A Cửu mà thời thơ ấu lại kêu là Tiểu Ngũ.
Giây tiếp theo, ác ma giải đáp nghi hoặc của nàng.
Nàng cau mày: “Ta là ta, Tiểu Ngũ là Tiểu Ngũ, ngươi không phân biệt được?”
Ngu Chi Đào bị nàng nói được có chút ngượng ngùng.
Nàng che miệng, khụ hai tiếng: “Tại vì…… Các ngươi nhìn rất giống nhau a……”
Thiếu nữ A Cửu cắn môi, chần chừ thật lâu mới mở miệng nói: “…… Bởi vì chúng ta là song sinh.”
“Song sinh?” Ngu Chi Đào khó hiểu.
Ngay sau đó, nàng cười hai tiếng, muốn giảm bớt xấu hổ: “Sao có thể? Ngươi đừng gạt ta. Các ngươi thật ra là chị em đi?
“Ngươi bây giờ đã 10 tuổi, còn Tiểu Ngũ…… Ân, nhiều nhất chỉ có năm tuổi thôi?”
“Các ngươi sao có thể là song sinh?”
Thiếu nữ A Cửu an tĩnh mà chăm chú nhìn nàng.
“Là thật sự.” Nàng mở miệng.
Ngu Chi Đào ngùng cười mà cứng ngắc nói: “Vậy tại sao nàng lại……”
Thiếu nữ A Cửu cúi đầu.
Nàng hiển nhiên biết Ngu Chi Đào muốn hỏi cái gì, ngón tay vô ý thức vẽ vòng tròn trên đất.
“…… Tất cả là do ta.”
“…… Bất hạnh của nàng, đều do ta tạo thành.”
Ngu Chi Đào như lọt vào sương mù.
Nàng còn muốn hỏi lại, nhưng ý thức bắt đầu có điểm mơ hồ.
Nàng biết được bản thân mình sắp tỉnh lại.
Vì thế, Ngu Chi Đào bắt lấy cánh tay ác ma nắm chặt: “Trước tiên ngươi cứ dưỡng thương đi, chuyện này chờ ta trở về rồi nói tiếp”
Thiếu nữ A Cửu nhíu mày: “Ngươi muốn đi đâu?”
Chưa kịp trả lời, Ngu Chi Đào liền ngất.
Ý thức lần thứ hai thu hồi khi, nàng thoải mái mà thân thân vòng eo.
Sự việc xảy ra trong mơ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng, Ngu Chi Đào mở mắt. Hương mộc thanh mát vờn quanh mũi nàng.
Nàng cảm giác mình giống như đã ở trong rừng rậm vượt qua một đêm giông bão
Nhưng ngay sau đó, nàng phát hiện người vốn phải nằm bên cạnh đã không thấy đâu, chỉ còn mỗi mình nàng nằm trên giường.
Ngu Chi Đào nháy mắt tỉnh táo lại.
Nàng nhìn ra bên ngoài, như mong muốn nhìn thấy A Cửu, làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giây tiếp theo, nàng quyết định chối bỏ dụ hoặc của việc ngủ nướng, bế Tiểu Cửu còn đang ngủ kia lên, tiến vào nhà tắm rửa mặt.
A Cửu sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng, hai người một miêu đi tới bàn ăn.
Bởi vì đêm qua chính mình chủ động câu dẫn, Ngu Chi Đào không dám ngẩng mặt nhìn người kia.
Nhưng có lẽ do hôm nay tâm tình thực tốt nên khi ăn dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo cũng cảm thấy ngon hơn.
“Dính ở môi kìa.” A Cửu mở miệng.
Ngu Chi Đào nghi hoặc ngẩng đầu.
Giây tiếp theo, A Cửu vươn tay, nhẹ nhàng lau dịch dinh dưỡng dính bên môi.
Ngu Chi Đào nháy mắt đỏ mặt từ đầu đến chân.
Nàng luống cuống tay chân rút khăn giấy ra đưa cho cô: “Cảm, cảm ơn.”
Bầu không khí ái muội cũng kết thức sau khi hai người ăn xong, Ngu Chi Đào vốn nên đi luyện cầm, nhưng nàng lại quay người đến bên chỗ A Cửu.
A Cửu đang xem Tinh Võng, thấy nàng lại gần, có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Ngu Chi Đào nghĩ trực tiếp hỏi thì không tốt lắm, vì thế xoay chuyển tròng mắt, tùy tiện tìm cái đề tài: “A Cửu, cô có phát hiện hương vị tin tức tố của cô hình như có chút thay đổi?
“Sáng nay tôi không có ngửi được hương vị hủ bại kia.”
A Cửu theo bản năng nghiêng đầu, ngửi ngửi chính mình.
“Không thay đổi.” Chưa đầy hai giây sau, cô kết luận, “Lúc cô ngủ dạy hương hủ bại đã tản đi mất nên cô chỉ ngửi được mộc hương”
“Vậy sao?” Ngu Chi Đào thò lại gần cổ nàng ngửi ngửi.
Để tuyến thể bại lộ trước mặt người khác là một loại hành vi nguy hiểm.
Thân thể A Cửu cứng đờ, nhưng cô không có né tránh.
Một lát sau, Ngu Chi Đào thoái lui.
Nàng xoa xoa cái mũi: “Hẳn là do tôi nghe lâu, sinh ra ảo giác.”
Cùng ở bên A Cửu sớm chiều, có lẽ đã miễn dịch với tin tức tố của A Cửu, giống như nàng hoàn toàn không ngửi được hương vị tin tức tố của mình có gì khác.
Nhưng nàng chắc chắn cỗ hương vị hủ bại ẩm ướt như sau mưa kia còn tồn tại. Chỉ là…… Tựa hồ so với trước kia nhạt hơn một ít chút.
Ngu Chi Đào ngũ cảm không tốt, không phân biệt được.
“Nhưng không sao vẫn dễ ngửi như thường!” Nàng tươi cười.
Đây cũng không phải lần đầu tiên A Cửu nghe nàng nói mùi hương của mình dễ chịu, nhưng những lần trước đều là lúc nàng không tỉnh táo như bay giờ.
“Cô…… Thật sự cảm thấy cái hương vị này dễ ngửi?” A Cửu hỏi.
Ngu Chi Đào đột nhiên gật đầu: “Đương nhiên.”
Nàng vuốt cằm: “Tôi còn nghĩ thử lên Tinh Võng tìm loại nước hoa nào có mùi hương giống như này không, tôi cũng muốn có được loại hương vị này.”
A Cửu bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên cúi người đầu sát về phía nàng.
Ngu Chi Đào không dám nhúc nhích: “Làm sao vậy?”
“Cô không biết sao?” A Cửu hỏi lại, “Từ lúc cùng tôi ở bên nhau …… Hương vị của cô vẫn luôn là như vậy.”
Kỳ thực cô rất chán ghét loại mùi hương mộc hủ bại của mình.
Nhưng kỳ lạ là, có thể cùng vị bơ anh đào trên người Ngu Chi Đào xảy ra phản ứng hóa học không rõ, hương vị tren người nàng cũng không khó nghe.
Mỗi lần cảm nhận được Omega trước mặt bị chính hương vị chính mình vây quanh, cô đều sẽ sinh ra một ít cảm giác thỏa mãn kỳ dị.
“A?” Ngu Chi Đào không biết suy nghĩ của cô, khuôn mặt vẫn ngáo ngơ như cũ.
Nàng kéo cổ áo ngửi ngửi: “Không ngửi được.”
A Cửu lùi lại.
Cô nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt có chút thất thần.
Một lát sau, cô mở miệng nói: “Hương vị hủ bại tượng trưng cho Alpha có năng lực yếu ớt, cũng không phải cái tin tức tố tốt đẹp gì.”
Ngu Chi Đào phản bác: “Cũng không thể nói như thế.”
“Hương vị tốt hay xấu…… Chẳng lẽ còn có tiêu chuẩn sao?”
A Cửu gật đầu: “Ân.
“Tỷ như, tin tức tố Ngu Chi Hoài rất cường đại.”
Tối hôm qua, khi cùng Ngu Chi Hoài giao thủ, tin tức tố của hai người từng có giao phong.
Từ hơi thở lạnh lẽo trên người Ngu Chi Hoài, cô đại khái có thể nhìn thấy hắn có tư chất hơn người.
“Nào có chuyện như vậy?” Ngu Chi Đào phồng quai hàm lên, “Tôi cảm thấy tin tức của cô là dễ nghe nhất.”
A Cửu có chút kinh ngạc, muốn nghe nàng nói tiếp, nhưng khi Ngu Chi Đào mở miệng lại là:“Cũng không biết, Ngu Chi Hoài tối hôm qua trở về lúc sau thế nào.”
Nếu lại cùng A Cửu biện luận nữa, Ngu Chi Đào sợ chính mình sẽ quên chính sự.
Vì thế, nàng chống cằm, có chút không khoẻ mà xoay cái đề tài
A Cửu thu hồi ánh mắt: “Cô còn lo lắng cho hắn?”
“Khụ khụ.” Ngu Chi Đào dịch dịch mông, “Cũng không hẳn. Ngu Chi Hoài cũng chẳng cần tôi lo lắng”
Thấy A Cửu biểu tình bình thường, Ngu Chi Đào tạm dừng vài giây, rồi đột ngột nói: “Lại nói tiếp, A Cửu, cô không có anh chị em gì sao?”
A Cửu rõ ràng sửng sốt một chút.
Ngu Chi Đào ngừng thở mà chờ A Cửu gật đầu một cái, rồi nói cho cô về giấc mơ mấy ngày nay nhưng A Cửu lại lắc đầu.
“Không có.” Nàng trả lời một câu đơn giản, nói xong lienf đem lực chú ý trở lại màn hình.
Ngu Chi Đào lẩm bẩm: “Không có?”
Này không giống như trong tưởng tượng của nàng a!
Tối hôm qua ở trong mộng, rõ ràng chính miệng ác ma thiếu nữ thừa nhận, nàng cùng Tiểu Ngũ là một đôi chị em song sinh.
Tuy rằng nàng không hiểu lời nói hai câu sau là có ý tứ gì, nhưng chuyện hai người là chị em này, ác ma chắc chắn không nói dối.
Cho nên, nàngđoán, có lẽ A Cửu trong hiện thực thật sự có cái tỷ tỷ hoặc là muội muội.
Nhưng mà hiện tại, A Cửu lại phủ nhận.
Nhất định một trong hai người có người nói dối.
Rốt cuộc là A Cửu không thẳng thắn, hay là ác ma thiếu nữ lừa gạt nàng?
Ngu Chi Đào phi thường hoang mang.
A Cửu quay đầu: “Tại sao lại hỏi chuyện này?”
Ngu Chi Đào khóe miệng cương cứng.
Do dự trong chốc lát, nàng liếʍ liếʍ môi, nói: “Buổi tối mấy ngày nay tôi đều mơ một giấc mộng.”
A Cửu nhướng mày.
Ngu Chi Đào gãi gãi tóc, tiếp tục giải thích: “Trong mộng…… Có một người rất giống cô, nói rằng cô có một người chị em khác.”
“Cho nên……”
A Cửu biểu tình vẫn bình đạm như cũ, thậm chí còn vươn tay, giúp nàng vén lại sợi tóc tán loạn.
“Chính cô cũng biết mình đang mơ không phải sao?Không cần lẫn lộn cảnh trong mơ cùng hiện thực.”
Ngu Chi Đào đỏ mặt gật đầu.
Hồi trước nàng cũng từng lên Tinh Võng tìm hiểu vấn đề này. Thanh minh mộng kỳ thực cũng chỉ là hiện tượng bình thường, hình như mỗi người cũng đều trải qua một lần. Tuy rằng ít có người như nàng gặp sự kiện này ba lần liên tiếp, nhưng cũng không phải là độc nhất.
Có một tài khoản nói rằng mấy tháng liên tiếp bản thân đều bị thanh minh mộng, so với Ngu Chi Đào ghê gớm hon nhiều .
Bởi vì có mấy chuyện trong mơ không hiểu, nên mới tìm tới A Cửu hỏi hỏi, nhưng bây giờ nàng có chút hối hận rồi.
“Tôi đi luyện cầm đây.” Nàng che mặt rời đi.
A Cửu gật đầu: “Ừm.”
Ngu Chi Đào vôi vã rời đi chẳng dám ngoảnh mặt lấy một lần nênn cũng không thấy được A Cửu đang nhéo chặt tay.
Editor: mình se drop ko đang nữa (đang bên Mattbad) nha