Cuộc sống sau đó thật ra còn bình yên hơn rất nhiều.
Viện Khảo cổ Quốc gia đưa ra một tuyên bố, cho thấy nội bộ đang khảo chứng tính chân thực của đàn phổ cầm cổ, kết quả cụ thể sẽ được công bố sau đó.
Tuy rằng tính chân thực của đàn phổ cầm cổ còn chưa được chứng thực, nhưng kỹ thuật chơi đàn cầm của Ngu Chi Đào tăng lên rõ như ban ngày.
Thiếu người nghe bới móc, cô nhanh chóng tụ tập rất nhiều fan trên mạng, trong quán bar Phạm&Mộng cũng có rất nhiều khách hàng nghe tiếng chạy tới.
Điều duy nhất làm cho Ngu Chi Đào cảm thấy có chút kỳ quái chính là, từ đó đến nay em trai ngốc nghếch của cô thực sự đều đến báo cáo mỗi ngày.
Đại khái là bị A Cửu dạy dỗ, cậu ta đã không còn kiêu ngạo muốn đánh như trước.
Sau khi xin lỗi không gian tinh võng của mình, nghiễm nhiên cùng Thư Đạt, trở thành fan trung thành của Ngu Chi Đào.
Vì thế mỗi lần biểu diễn, Ngu Chi Đào ở trên đài, luôn có thể nhìn thấy hình ảnh của cậu ta.
Ngày hôm nay, sau khi diễn tấu kết thúc, Ngu Chi Hoài đi theo Ngu Chi Đào hai người đến trạm xe công cộng.
Mắt thấy xe buýt còn có mấy phút mới có thể đến trạm, Ngu Chi Hoài kéo Ngu Chi Đào qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị đường đường là đại tiểu thư Ngu gia...... Chị thật sự định ở cùng một chỗ với Alpha kia sao?"
Ngu Chi Đào trầm mặc xuống.
Nói thật, ngay từ đầu cô và A Cửu, cũng là bởi vì ngoài ý muốn mới đi đến một chỗ.
Lúc trước đi quán bar tìm người một đêm, cô cũng không nghĩ tới sau này sẽ ở chung với A Cửu lâu như vậy.
Rốt cuộc cô có nghĩ tới việc ở bên A Cửu hay không?
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, Ngu Chi Đào cũng có chút buồn bực.
Thái độ của cô trước tiên để sang một bên không nói, mấy ngày nay ở chung, thật ra cô có thể cảm nhận được rõ ràng, cô không được A Cửu xếp vào trong kế hoạch tương lai của cô ấy.
Cô sợ mình sẽ phải gánh gánh nặng cạo đầu nên không suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này mà quyết định thực hiện từng bước một.
Lúc này nghe được Ngu Chi Hoài nói vấn đề này, cô quay đầu lại: "Sao em lại quan tâm đến chuyện này?"
Ngu Chi Hoài kỳ thật cũng nhìn ra thái độ của cô.
Thấy cô không trả lời trực tiếp, hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói, "Đúng rồi, các chị... Vậy chị có hay không, cái kia cái gì, làm tốt biện pháp an toàn không?"
Ngu Chi Đào sửng sốt một chút.
Ngu Chi Hoài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trên người chị tràn đầy mùi pheromone của A Cửu, chiếu theo trình độ này, nếu như không áp dụng biện pháp, rất có thể sẽ...... sẽ trúng thưởng!”
“Chị muốn chơi em cũng không tiện nói, nhưng chị nhớ, loại chuyện này ngàn vạn lần không thể nhượng bộ.”
Nói xong, hắn thần thần bí bí từ trong túi lấy ra mấy hộp thuốc.
"Em biết chị hiện tại thiếu tiền, đây đều là em dùng chính tiền tiêu vặt của mình, nhờ người mua về."
"Loại thuốc này là mới nhất sản xuất, bình thường tiệm thuốc mua không được, nó tránh thai hiệu quả tốt, quan trọng nhất là, bạn của em nói nó đối với thân thể Omega, gần như không có bất kỳ tác dụng phụ!"
“Sau này chị ăn cái này là được!”
Sau khi kịp phản ứng, Ngu Chi Đào có chút im lặng.
Cô và A Cửu quả thật chưa từng dùng biện pháp tránh thai, nhưng đó thuần túy là bởi vì hai người không cần.
A Cửu bởi vì bị bệnh, không thể khiến người ta thụ thai.
Đương nhiên, vào lúc này, Ngu Chi Đào cũng sẽ không vạch trần vết thương của A Cửu trước mặt em trai.
Vì thế nàng dứt khoát đỏ mặt, trực tiếp nhận lấy đống thuốc kia.
“ Chị biết rồi.”
“Chị không thiếu tiền, số thuốc này bao nhiêu tiền, lát nữa chị sẽ trả lại cho em."
Ngu Chi Hoài lùi lại một bước.
“Không cần. Trong nhà cắt đứt tài chính của chị, cũng không cắt đứt của em."
“Chị, những thuốc này chị uống trước đi, không đủ thì tìm em."
Ngu Chi Đào gật đầu.
Trong lòng cô không phải không có cảm động.
Ngu Chi Hoài Alpha này nhìn có chút khờ, có đôi khi còn dễ dàng xúc động chuyện xấu, nhưng kỳ thật hẳn được giáo dục chính thống bồi dưỡng rất khá, là một cậu bé ngoan ngoãn, ngay thẳng.
Từ sau khi tiếp nhận Ngu Chi Đào cùng A Cửu, hắn ở trước mặt hai người liền nhu thuận hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cũng có thể là hẳn đã sâu sắc hiểu được
Hắn thật sự đánh không lại A Cửu.
Ngu Chi Đào bỏ thuốc vào túi áo khoác, vỗ vỗ bả vai hắn, kết thúc đề tài: "Được rồi, chúng ta đi trước."
“Thời gian cũng không còn sớm, em mau trở về đi."
Ngu Chi Hoài gật gật đầu.
Mấy ngày nay, hẳn vẫn hộ tống hai người đến trạm xe rồi rời đi.
Lúc này quả thật đã đến lúc phải đi, hắn theo Ngu Chi Đào trở lại bên cạnh A Cửu, chủ động cáo biệt A Cửu.
A Cửu gật đầu: "Đi đường cẩn thận.”
Nhưng đúng lúc này, Ngu Chi Đào vào A Cửu phải ngồi chuyến xe buýt đến trạm.
Ánh mắt A Cửu sắc bén, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên xe.
Bước chân lên xe của cô dừng lại một chút, lúc đi qua Ngu Chi Hoài, nhỏ giọng nói: "Đón chuyến xe buýt tiếp theo, đi theo tôi."
Không đợi Ngu Chi Hoài phản ứng, cô liền che chở Ngu Chi Đào lên xe.
Ngu Chi Hoài vẻ mặt nghi hoặc đứng ở trạm xe, ngây ngốc một hồi lâu.
Sau khi phục hồi tinh thần, Ngu Chi Hoài thì thào: "Làm cái quỷ gì vậy..."
Hắn bực bội gãi gãi tóc, rốt cuộc vẫn là không dám trực tiếp rời đi, ngoan ngoãn ở trạm xe chờ đợi năm phút sau chuyến xe buýt tiếp theo.
Lại nói Ngu Chi Đào bên này.
A Cửu theo dõi chặt chẽ hành động của mấy người đàn ông mặc thường phục phía sau xe.
Những nam tử xa lạ này tổng cộng có ba người, phân tán ngồi ở vị trí phía sau thùng xe.
Bọn họ mỗi người hình thể cường tráng, hiển nhiên đều là trải qua đặc thù cách đấu huấn luyện Alpha.
Một trong số đó trước đây A Cửu còn gặp qua...
Chính là lúc trước ở trong khách sạn gây chuyện, nghi ngờ Ngu gia phái ra muốn bắt Ngu Chi Đào trở về.
Sở dĩ A Cửu kêu Ngu Chi Hoài đuổi theo, cũng không phải cô cảm thấy cô có đánh lại ba người này không, mà là cô muốn giải quyết vấn đề một cách cơ bản.
Cô bây giờ tình huống này, là cô không thể liên lạc với gia chủ Ngu gia, nhưng Ngu Chi Hoài có thể.
Cô sẽ không cả đời ở bên cạnh Ngu Chi Đào, cho nên trước khi rời đi, tận lực nghĩ biện pháp giải quyết những người theo dõi này.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới tương lai có một ngày, có lẽ Ngu Chi Đào sẽ ở một nơi nào đó cô không nhìn thấy, một mình đối mặt với sự hiểm ác của toàn bộ thế giới, A Cửu cũng cảm giác ngực có chút đau nhói.
Cô hơi cúi đầu, nhìn mái tóc đáng yêu trên đầu Ngu Chi Đào, cư nhiên ngây ngốc.
Ngu Chi Đào đang hỏi cô mèo nhỏ trong video có đáng yêu hay không, thấy cô thật lâu không trả lời, nhịn không được ngẩng đầu.
“A Cửu? Phát ngốc cái gì?"
Cô cười, lại lặp lại một lần: "Cô xem, con mèo nhỏ này có phải hơi giống Tiểu Cửu hay không?"
“Lúc chúng uống nước đều ướt cả cằm, thật ngốc nha!"
A Cửu gật đầu, sờ lêи đỉиɦ tóc cô.
“Sắp đến trạm rồi." Cô nói.
Rất nhanh, radio bên trong xe vang lên, hai người xuống xe, ra khỏi nhà ga.
Ba người phía sau cũng xuống xe theo, có thể là vì không muốn kinh động hai người, bọn họ rời đi theo hướng ngược lại.
Nhưng A Cửu rõ ràng phát hiện, sau khi quay lưng đi một đoạn đường, những người đó lại quẹo trở về.
Cô xoa xoa cổ tay, chuẩn bị chiến đấu.
Lúc trước vì tiện nghi, Ngu Chi Đào chọn nhà trọ này, nằm ở giao giới giữa Thượng thành và Trung thành.
Điều này dẫn đến quản lý nơi này hơi có chút rộng rãi.
Thượng thành cảm thấy nơi này thuộc về Trung thành quản, mà trung thành cảm thấy nơi này thuộc về thượng thành quản.
A Cửu biết, những người này chậm chạp không có động thủ, là muốn đợi đến góc chết phía trước không có giám sát động thủ.
Nhưng cô hiển nhiên sẽ không để cho bọn họ như ý nguyện.
Vì vậy, khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24/24, A Cửu dừng bước.
Cô mở cửa, nói với Ngu Chi Đào: "Đi vào."
Ngu Chi Đào còn sờ đầu óc không rõ.
“Muốn mua đồ không?" Cô hỏi A Cửu.
A Cửu gật đầu: "Đồ hộp mèo trong nhà sắp ăn hết rồi, cô đi mua thêm một hộp.”
Ngu Chi Đào muốn hỏi cô không cùng đi vào sao, nhưng A Cửu lại cướp lời, kiên định nói: "Tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Ngu Chi Đào ngơ ngác gật đầu: "À... được.”
Cô theo lời vào cửa hàng tiện lợi, A Cửu thao tác trên cửa vài cái, trực tiếp khóa cửa lại.
Sau đó, cô xoay người, hướng về phía bóng tối bên cạnh hô: "Ra đây đi."
Một trận gió lạnh thổi qua, chung quanh tĩnh mịch. Ước chừng qua hai ba phút, ba người cuối cùng cũng đi ra.
Bọn họ tạo thế bao vây, vây A Cửu ở cửa vào trong đó.
“Ngươi rốt cuộc là người của thế lực nào? Có biết mình đang đối nghịch với Ngu gia của Thủ đô Tinh không?" Người cầm đầu giận dữ hỏi.
A Cửu chỉ lấy dây thun từ túi áo, gia cố lại mái tóc đuôi ngựa vốn có chút lỏng lẻo.
Cô vừa buộc vừa nói: "Trực tiếp bắt đầu đi, phải giải quyết trước khi cô ấy ra ngoài."
Ngu Chi Đào đã phát hiện ra không thích hợp.
Cô tốn chút thời gian tìm được khu thức ăn cho thú cưng, cũng không nhìn kỹ, cầm lên một thùng đồ hộp nhỏ, chuẩn bị nhanh chóng đi ra ngoài với A Cửu.
Mới vừa đi đến chỗ tự trả tiền, xuyên qua vách tường thủy tinh, cô nhìn thấy tình huống bên ngoài
Ba người vạm vỡ đang vây A Cửu ở giữa, bốn người đang đánh nhau khó phân thắng bại.
Cô cũng không phải không có đầu óc, lập tức hiểu được hành vi kỳ lạ của A Cửu trên đường đi.
Vì thế cô rúc vào kệ hàng bên cạnh, ép buộc mình bình tĩnh gọi điện thoại cho cảnh sát.
"Sĩ quan cảnh sát, có người ở trước cửa cửa hàng tiện lợi khu A67. Họ đang bắt nạt một số người và chặn chúng tôi lại.
Trước mắt không thấy vũ khí nóng, ừm... vũ khí lạnh cũng không có. Phiền các ngươi lập tức phái người tới. Ân, được, cám ơn cám ơn."
Làm xong hết những gì cô có thể làm, Ngu Chi Đào lau đi nước mắt tràn ra nơi khóe mắt.
Cô biết mình dưới tình huống như vậy không có tác dụng gì, chỉ có thể dốc hết toàn lực không gây thêm phiền toái cho A Cửu.
Lại đợi một lát, cô thật sự nhịn không được, lặng lẽ thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua.
Chỉ trong chốc lát, nơi vốn là cuộc chiến giữa bốn người giờ đã trở thành cảnh chỉ có hai người đứng.
Không đúng!
Ngu Chi Đào sửng sốt một chút, một lần nữa tập trung nhìn lại, phát hiện trên mặt đất rõ ràng có ba người.
Sao lại có thêm một người?
Cô vội vàng chạy đến cạnh cửa, đập cửa kính gọi: "A Cửu.”
Lúc này cô mới thấy rõ, người còn lại, là Ngu Chi Hoài vốn đã ở trạm xe tạm biệt các cô.
A Cửu giúp cô mở cửa, Ngu Chi Đào kích động kiểm tra: “Cô không sao chứ? Có bị thương không?"
A Cửu không nói lời nào, Ngu Chi Hoài ở bên cạnh liếc mắt: "Chị... cô ấy không sao."
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống: "Tình huống của A Bưu không tốt đâu."
Khi hắn đến, chiến đấu chính là thời khắc vô cùng lo lắng.
Sau khi tận mắt chứng kiến A Cửu đánh ngã ba người như thế nào, Ngu Chi Hoài hiện giờ trong lòng tự ti lớn hơn hết.
Ngu Chi Đào phản ứng một chút: "Em biết những người này?”
“Là vệ sĩ riêng của cha." Ngu Chi Hoài rầu rĩ nói.
Ngu Chi Đào nhíu mày: "Vệ sĩ của cha... Tại sao phải tấn công A Cửu?"
Thân vệ tên là A Bưu chống đỡ từ trên mặt đất đứng lên: "Đại tiểu thư, cô đừng khăng khăng một mực.”
“Lão gia đã từ Tinh Võng biết được việc xấu gần đây của cô, lúc này mới phân phó thuộc hạ đưa ngài về Ngu gia."
Ngu Chi Đào nhíu mày: "Lời nói dễ nghe, các ngươi chính là muốn bắt ta về sao?"
Cô lắc đầu: "Tôi không đi, hai người trở về nói với cha, tôi ở bên ngoài rất tốt."
A Bưu lộ vẻ khó xử.
Bọn họ chỉ là vệ sĩ riêng, làm sao có thể khuyên bảo khách hàng?
Vẫn là A Cửu trực tiếp nhìn về phía Ngu Chi Hoài.
Cô xác nhận, "Trở về nói với cha cậu, chị cậu tạm thời không muốn trở về."
Thật muốn cô trở về, cũng không nên áp dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Ngu Chi Hoài áy náy gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng xe cảnh sát.
A Cửu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Ngu Chi Đào: "Cô báo cảnh sát?"
Ngu Chi Đào gật đầu.
A Cửu kéo tay cô: "Chúng ta về trước.”
Trước khi đi, cô vội vàng đối Ngu Chi Hoài lưu lại một câu: "Cảnh cục người ngươi ứng phó tốt, ngươi hẳn là cũng không muốn đội vệ sĩ của Ngu gia vào cục?"
Ngu Chi Hoài gật đầu.
Trước khi cảnh sát đến, A Cửu mang theo Ngu Chi Đào biến mất trong bóng đêm.
Về đến nhà, trong lòng Ngu Chi Đào có chút loạn.
Ngu Chi Hoài đã gửi tới tin tức, nói chuyện báo cảnh sát kết thúc, phụ thân bên kia hẳn cũng sẽ đi nói rõ.
Ngu Chi Đào cũng không phải để ý chuyện này.
Cô chỉ phát hiện... A Cửu hình như không muốn bị người của cảnh sát nhìn thấy.
Tại sao vậy?
Mà bên kia, A Cửu lại giống như người không có việc gì, cầm quần áo lên, hỏi cô: "Cô tắm trước hay tôi đi trước?"
“Cô đi đi." Ngu Chi Đào cười với cô.
Đưa mắt nhìn A Cửu đi vào nhà vệ sinh, cô có chút mờ mịt ngồi xuống sô pha.
Tay đột nhiên lơ đãng đυ.ng phải đồ trong áo khoác, Ngu Chi Đào lấy vật phẩm ra, mới phát hiện là Ngu Chi Hoài lúc trước đưa mấy hộp thuốc tránh thai.
Có thể bởi vì bị giữ ở trong túi quá lâu, mấy hộp thuốc phát ra một trận mùi vị kỳ quái.
Ngu Chi Đào theo bản năng đưa đến chóp mũi, ngửi ngửi.
“Nôn." Giây tiếp theo, cô không kịp đề phòng bắt đầu buồn nôn.
Che mũi, cô lẩm bẩm: "Cái gì vậy...”
Nhìn trái nhìn phải, thừa dịp A Cửu còn chưa đi ra, cô nhanh chóng tìm một cái túi màu đen, đem mấy hộp thuốc giấu vào sâu trong tủ bát.
-----
Lời của Editor: Mình mới nhận làm tiếp bộ này, cho nên nếu xưng hô có chút thay đổi khác với bạn Editor trước đó thì mọi người thông cảm !!