Nàng Không Thể Lại Thương Hại Một Con Qủy

Chương 17.3: Cái chết

Nhưng hôm nay hắn trở lại bên cạnh nàng, nàng lại có suy nghĩ như vậy.

Phiền phức.

Thì ra người mà nàng chờ đợi, mong muốn gặp được, đã không còn là hắn nữa rồi.

*

Bên kia đầu cầu không có ai bán kẹo hồ lô, cuối cùng Yến Triều Sinh phải dùng đến pháp lực, nhưng vẫn không tìm được.

Hắn nhíu mày, cuối cùng bắt lấy một người bán chè rong, ném một viên linh thạch tới, nói: "Làm theo lời ta nói."

Một lúc lâu sau, người bán rong không quá thuần thục cũng làm ra một cây kẹo hồ lô, còn chưa kịp hỏi lại thì đã không thấy người đâu. Hắn cùng với cây kẹo hồ lô kia đã biến mất.

Yến Triều Sinh chiếc thuyền nhỏ, mím môi, một hồi lâu mới bước tới, vén rèm lên, quả nhiên bên trong không có một bóng người.

Hắn cụp xuống mí mắt, nhìn gương mặt mình trên nước sông.

Kẹo hồ lô rơi xuống, nước sông rung động, làm thần sắc hắn trở nên mơ hồ. Hắn ngồi ở đầu thuyền, không trung tựa hồ còn vương lại mùi hương lạnh lẽo của nàng.

Kỳ thật Yến Triều Sinh biết, hiện tại hắn đuổi theo vẫn còn kịp.

Hắn là quân chủ hai giới, cả Bát Hoang đều sợ hãi hắn, hắn pháp lực ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn. Mà nàng chỉ là một tiểu Tiên thảo đã mất đi trái tim

Nhưng tối hôm qua hắn đã có chút mất bình tĩnh.

Hắn không nghe theo lời Ốc Khương nói, hấp thụ chút Huy Linh chi lực cuối cùng trên người nàng, hắn mất không chế mà ôm lấy nàng.

Sóng gợn một vòng lăn tăn. Yến Triều Sinh nhớ tới lời Ốc Khương nói, Côn Luân Tức Mặc nhất tộc bói toán từ xưa đến nay chưa bao giờ sai.

Lão già Ốc Khương nói, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể trở thành chủ nhân Bát Hoang. Hắn không cần phải đuổi theo một người đã không còn trái tim, thể xác sắp tan biến.

Sẽ không có ai ngu ngốc đến mức không biết trong hai cái đó cái nào có lợi hơn.

Yến Triều Sinh rất tỉnh táo, bảy trăm năm qua, hắn trước nay đều biết mình muốn cái gì, vì thế không tiếc trả giá đại giới hết thảy.

Quỷ vực có rất nhiều chuyện rối rắm đang chờ hắn xử lý, Mộng Cơ tức giận, tộc nhân nóng lòng muốn động thủ, một khắc hắn chậm trễ đều là lãng phí.

Yến Triều Sinh đột ngột đứng dậy rời đi, hắn đi được mấy chục bước, thì phía sau sấm rền nổ vang.

Đừng quay đầu lại, đi về phía trước đi. Hắn nghe thấy một thanh âm nói như vậy.

Nếu không quay đầu lại, hắn sẽ không phải hối hận, không được quay đầu lại!