Sống Sót

Chương 8: Hãm hại

Editor : Hannah

Giang Ngọc lẳng lặng lắng nghe giải thích của Cơ phu nhân cùng với người trong hậu cung, sau khi hiểu được toàn bộ sự tình, ngữ điệu thanh đạm trước sau như một mở miệng nói:

“Việc này cũng không phải tại hạ gây ra, tại hạ cũng không biết chuyện này, bên trong Vân Tiêu cung chưa từng có bức họa này.”

“Ngọc quân giải thích như vậy không khỏi quá khó tin, không bằng để tôi tớ quản lý vật dụng của Vân Tiêu cung đến đối chất một phen được không?” Cơ phu nhân cong môi trong lòng mừng rỡ nhìn Giang Ngọc nhảy vào cái bẫy mình chuẩn bị kỹ càng.

“Được.”

Giang Ngọc đáp, cằm dưới khẽ nâng tạo ra một độ cong ưu mỹ, trong lòng cũng không có bất luận lo âu gì, dù cho hôm nay chết ở chỗ này, e rằng Giang Ngọc cũng chưa từng sợ hãi.

Phù Du chẳng hề nhìn Giang Ngọc, chỉ hơi rủ mắt nhìn chén trà tinh xảo trong tay, sứ trắng nhẵn nhụi làm Phù Du không nhịn được hồi tưởng đến xúc giác da thịt của Giang Ngọc, so với sứ trắng thì càng nhẵn nhụi cũng càng ấm áp, chỉ là chủ nhân của nó quá không biết điều. Phù Du nghĩ như vậy, con ngươi âm lãnh chờ Giang Ngọc lộ ra thần sắc yếu đuối sau đó lên tiếng trợ giúp.

Đáng tiếc Phù Du đã định trước phải thất vọng, dù cho Cơ phu nhân đưa ra trừng phạt cấm túc cùng với tước vị phân từ Ngọc quân thành người hầu phổ thông, hai thân phận khác biệt một trời một vực, nhưng Giang Ngọc vẫn như trước không buồn không vui đáp, càng không cần đề cập đến khuôn mặt không đổi sắc trước đó khi nghe tôi tớ thề son thề sắc tố cáo.

Cơ phu nhân thật ra muốn trực tiếp lấy mạng Giang Ngọc, để Giang Ngọc ở bên ngoài cung quỳ mấy canh giờ, hoặc là đánh mấy gậy, rồi xảy ra chút sai lầm, tuyệt đối có thể lấy mạng Giang Ngọc. Nhưng bởi vì Phù Du ở đây, phải giữ vững dáng dấp đoan trang hiền thục nên chỉ đành thôi, ngược lại sau khi thành người hầu thì trong hậu cung này cậu cũng không tạo ra được bao nhiêu bọt nước, lúc đó sống chết của Giang Ngọc còn không phải chỉ là một câu nói.

Phù Du nhìn Giang Ngọc, đôi mày chưa từng thả lỏng, ngữ điệu trầm thấp âm lãnh nói:

“Ngươi không muốn nói thêm cái gì sao?”

Khuôn mặt ác liệt không mang theo chút ôn nhu nào, cứ như vậy trực tiếp nhìn thẳng vào Giang Ngọc.

Giang Ngọc sững sờ, sau đó khom mình hành lễ nói một câu với Phù Du:

“Bệ hạ vạn an!” Cậu cũng không biết Phù Du vẫn luôn ngồi ở chỗ này.

“Chỉ có câu này sao? Không giải thích sao? Chẳng lẽ sự tình Hứa mỹ nhân thật sự là ngươi làm.”

Phù Du nhìn khuôn mặt trước sau không chút thay đổi cùng hai tay tự nhiên rủ xuống của Giang Ngọc, ngữ điệu lộ ra mấy phần tàn nhẫn cùng uy hϊếp nói

"Giáo dưỡng của Ngọc công tử Giang gia Lâm An thành chính là như vậy sao? Hay là nói giáo dưỡng của Giang gia Lâm An thành chính là như vậy, hoặc là có người dạy hư ngươi? Là những người Vân Mộng lâu cùng bọn Triệu Cẩn kia sao? Dạy hư Ngọc công tử Lâm An thành là tội lớn a! Vạn đao bầm thây ngươi cảm thấy được không?”

Lời Phù Du nói mang theo vài phần ý tứ trêu đùa, thế nhưng Giang Ngọc không hề hoài nghi Phù Du sẽ nói được làm được.

Giang Ngọc không khỏi than nhẹ, hai tay bất an rủ xuống sau đó lên tiếng nói: “Chẳng biết có thể để tại hạ nhìn bức họa kia một chút hay không?”

Giang Ngọc chung quy không phải lục bình không có gốc rễ, không thể phá hoại danh dự Giang gia, tuy rằng danh dự này lúc cậu tự bán tại Vân Mộng lâu cũng đã không còn sót lại bao nhiêu, càng không thể không quan tâm những người giúp mình lại vì mình mà chết oan.

Phù Du thoả mãn cong môi cười, thân thể lười biếng dựa vào ghế thái sư rộng lớn, nhìn Giang Ngọc làm sao ngăn cơn sóng dữ.

Giang Ngọc hơi cúi đầu, ngón tay trắng nõn non mềm nhẹ nhàng xẹt qua tác phẩm hội họa, sau đó là khung tranh cùng với lấy một chút dược liệu đặt bên trong khung tranh đến dưới chóp mũi ngửi, mùi hương nồng nặc làm Giang Ngọc cau mày.

“Có thể nhìn ra cái gì ?” Phù Du mở miệng, hai con mắt nhìn Giang Ngọc.

“Bức họa này nét bút bất ổn, màu mực nồng đậm cũng không phải mực Huy Châu Sơn Lâm lão giả thích dùng. Mà nét bút tinh xảo, văn ấn rõ màu, chắc chắn là do người tiền triều mô phỏng, cũng không phải bức tranh trong ghi chép tôi tớ Vân Tiêu cung nói. Nếu là mô phỏng thì làm sao lại sử dụng khung tranh đàn hương, Sơn Lâm lão giả cũng không thích gỗ đàn hương trái lại yêu chuộng gỗ hoa lê, cho nên bức vẽ cùng khung tranh đều là đồ giả, dù cho bên trong Vân Tiêu cung ghi chép sai, cũng không thể là gỗ đàn hương. Mà gỗ đàn hương tính mềm mại, mùi thanh đạm dùng để cất trữ dược liệu nồng nặc như vậy tất nhiên không thể che giấu tốt khí vị, cho nên theo lý mà nói trong nháy mắt nhìn thấy bức tranh này là có thể biết bên trong có thứ kỳ lạ. Hứa mỹ nhân này coi trọng hài tử, lại đặt đồ vật kỳ lạ ở trong nội thất, e rằng có chút kỳ quái. Nói đến cùng dược liệu này mùi vị nồng đậm vừa nhìn chính là dược liệu thượng phẩm, nhưng chúng nó không phải thứ tại hạ có thể có được, gia tộc tại hạ toàn diệt làm sao mua được chúng nó, nếu như nói là tại hạ sai người lấy từ trong cung, cũng không thể, bởi vì tại hạ cũng không phải nữ tử, có cũng vô dụng. Cần gì phải bàn luận. Còn hai tôi tớ kia, tại hạ cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, cũng chưa từng kêu bọn họ đưa thứ gì qua, có thể kêu tôi tớ thân cận trong Vân Tiêu cung làm chứng, chứng minh tại hạ chưa bao giờ nói qua.”