Ngày thứ hai khi cô rời giường đã thấy ba người đang làm bữa sáng, Bạch Duyên Đình từ trên lầu đi xuống, Trình Khanh Khanh kinh ngạc, "Làm sao không ngủ thêm chút nữa?"
Anh rót chén nước nói, "Ngủ không được."
"À. . ." Trình Khanh Khanh thấy sắc mặt anh không tốt liền hỏi một câu: "Sao nhìn anh có vẻ ngủ không ngon thế?"
Anh nhìn cô cười, "Hôm qua làm việc hơi muôn, không sao." Vừa nói anh vừa đọc tin tức.
Dì Trương đi từ ngoài vào, giúp cô rửa hoa quả, nhìn nhìn bên ngoài một lúc, dì Trương nói: "Phu nhân, hôm qua tiên sinh cả đêm không ngủ đâu."
Trình Khanh Khanh kinh hãi, "Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi cũng không biết, hôm qua tôi đau bụng, đi qua mấy lần nhưng vẫn thấy đèn trong phòng tiên sinh sáng, trước kia chưa có tình huống như vậy, cũng không biết có phải là công ty xảy ra chuyện gì hay không."
Trình Khanh Khanh suy nghĩ gật đầu, nghĩ thầm, Bạch tiên sinh cũng thực sự là quá liều mạng, thấy anh như vậy cô thật sự rất đau lòng, cho nên cô dự định lúc ăn cơm khuyên anh một chút.
Thế nhưng cô còn chưa mở miệng, Bạch Duyên Đình đã đưa cho cô một chồng tư liệu, Trình Khanh Khanh ngẩn người, "Đây là cái gì?"
Anh cắn bánh mì vừa nói: "Đây là tư liệu anh tra cho em, liên quan đến cuộc thi của em, em xem trước một chút, thấy có ích thì để lại, không có ích thì vứt đi."
". . ." Trình Khanh Khanh có chút ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ đến anh một đêm không ngủ, cô nuốt ngụm nước bọt, không dám tin, "Anh đừng nói anh cả đêm không ngủ chỉ vì tìm tài liệu cho em?"
Anh cười cười không trả lời, thấy cô không cầm liền nói một câu, "Em cầm đi. "
Không phủ nhận, vậy là sự thât.
Trình Khanh Khanh đột nhiên rất áy náy, cô không nghĩ anh sẽ để ý chuyện của cô như vậy, hôm qua cô còn suy nghĩ lung tung, cái gì mà có nên phản kháng hay không, cô quả thật quá vô sỉ.
Cô cầm lấy tư liệu xem một lượt, phát hiện tài liệu vô cùng tỉ mỉ, nhiều thông tin cô không tra được đều có ở đây, cô nhìn anh vô cùng cảm kích.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Duyên Đình như thường lệ đưa cô đi làm, Trình Khanh Khanh lại rất lo lắng hắn, xe dừng lại ở phòng làm việc, cô lại nói thêm một câu: "Anh vẫn là nên về nhà nghỉ ngơi thật tối đi."
Bạch Duyên Đình lại chỉ cười cười, "Không cần." Lại thúc giục cô đi vào nhanh một chút, Trình Khanh Khanh bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn đi làm.
Bạch Duyên Đình để ý tới cô như vậy, cô đương nhiên cũng không thể qua loa, tích cực học hỏi Andy, cùng đồng nghiệp giao lưu kĩ thuật chụp ảnh, một ngày trôi qua rất phong phú.
Ngày mai sẽ là hạn nộp tác phẩm, Trình Khanh Khanh cũng không không cùng người khác đi chụp ngoại cảnh, mặc dù lần thi này cũng chỉ qua loa, nhưng cô lại rất nghiêm túc, ăn cơm tối tắm rửa xong cô liền lên giường chọn ảnh chụp.
Mấy ngày nay trôi qua thật tốt, cô chụp ảnh tiến bộ rất nhiều, ở trong đó còn có không ít công lao của Bạch Duyên Đình.
Bạch Duyên Đình đẩy cửa tiền vào lúc cô đang chọn ảnh chụp, Trình Khanh Khanh quay lại nhìn anh, anh đã tắm rửa, mặc trên người chiếc áo choàng rộng rãi, áo choàng tắm có lỗ hổng lớn, lộ ra một mảnh cơ bắp bên trong.
Trình Khanh Khanh lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng quay đầu ra không nhìn về phía thân thể anh, anh vẫn tự nhiên kéo chăn ra ngồi cạnh, nhìn đống ảnh chụp hỏi: "Đang chọn ảnh chụp sao?"
Mặc dù không phải quá sát nhau, nhưng lúc này không thể coi thường cảm giác tồn tại của anh, hỏi thở nam tính của anh cũng làm rối loạn hô hấp của cô.
Trình Khanh Khanh cảm thấy toàn thân đều tê tê dại dại, hận không thể chui vào trong chăn, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, gật đầu nhìn anh.
Bạch Duyên Đình lại gần một chút, lật xem ảnh chụp của cô, tờ nào có góc độ hông đúng, tờ nào tia sáng xử lý chưa tốt, anh đều nói ra, phả vào mặt cô khí tức dễ chịu, làm cô cảm thấy ngứa ngáy một chút, hít sâu mấy hơi, cố gắng lắm mới khiến đầu óc không loạn.
Ý kiến của anh đối với cô mà nói đều rất hữu dụng, cuối cùng so sánh mấy tấm hình cuối cùng cô cũng chọn được, kỳ thật cũng không có cái gì đặc biệt, trên tấm ảnh chính là Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã đứng trong hoa viên, mỗi người trong tay nắm một đóa hoa, hướng về phía ống kính cười đến cực kì xán lạn, tấm hình cho cô cảm giác ấm lòng, cô để tên ảnh là "Yêu", cô cảm thấy chỉ có có người được yêu mới có thể cười đến xán lạn như thế, chỉ có có người được yêu mới có thể khiến hai bảo bối hạnh phúc như thế.
Trình Khanh Khanh lấy cùi chỏ thọc Bạch Duyên Đình, "Em chọn tấm này, em thấy rất đẹp."
Thấy anh không có phản ứng, cô quay đầu nhìn lại, đã thấy anh không biết lúc nào đã tựa ở đầu giường ngủ, Trình Khanh Khanh nghĩ đến anh không ngủ cả đêm để tra tư liệu cho cô, lại bận bịu cả ngày, không mệt là không thể nào.
Trong lòng cô vừa chua xót vừa thương yêu, dọn máy ảnh và đống tư liệu sang một bên, cẩn thận từng li từng tí chỉnh thân thể anh nằm xuống giường.
Hắn cao khoảng một mét tám, Trình Khanh Khanh muốn giúp anh nằm xuống cũng tốn không ít sức. Đến khi thấy anh ngủ ngon, cô mới thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi, mắt thấy kim đồng hồ đã đến mười một giờ, cô cảm thấy cũng nên đi ngủ.
Thế nhưng Trình Khanh Khanh nhìn qua gương mặt anh lại không nỡ ngủ, khi anh ngủ nhìn mặt anh càng nhu hòa, lông mi của anh vừa dài vừa dày, cô thử chạm vào, cảm thấy đầu ngòn tay ngưa ngứa một chút.
Trình Khanh Khanh khẽ cười, kìm lòng không được đem mặt cọ xát vào mặt anh, nghĩ đến nam nhân này vì cô làm tất cả, trong lòng cô tràn ngập ấm áp cảm kích, cô dùng ngón tay vuốt ve mặt của anh, khóe miệng cọ cọ trên mặt anh một chút, ôn nhu tuyên bố, "Anh là của em!"
Dáng vẻ anh ngủ say càng xem càng mê người, lại nghĩ đến hằng ngày khẳng định có không ít nữ nhân thương nhớ anh, cô lại ấm ức nói: "Vì cái gì anh lại có mị lực như thế? !"
Thế nhưng bất kể là nói thế nào, anh giờ phút này đã nằm bên cạnh cô, về sau cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Nhất thời cô cảm thấy mình như một đứa trẻ có được tất cả các viên kẹo, nội tâm hạnh phúc lại thỏa mãn, không kìm lòng được hôn lên chóp mũi anh một cái, không hiểu sao cô chợt cảm thấy đối với anh vô cùng yêu thương, nhẹ nhàng gọi: "Anh yêu." Vừa nói ra khỏi miệng cô cảm thấy thật buồn nôn, thế nhưng cô luôn cảm thấy buồn nôn thế này cũng là một loại hạnh phúc, ngón tay cô đẩy đầu anh một cái nói: "Anh chỉ có thể là của em."
Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy trên lưng có một bàn tay, thân thể cô lập tức cứng đờ, định thần nhìn lại, đã thấy cặp kia rõ ràng vừa nãy hai mắt còn nhắm chặt lại đột nhiên mở ra, cô bị kinh sợ, hốt hoảng nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười ia.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy mình thật giống như bị sét đánh, ngẩn người không nhúc nhích, anh đột nhiên ôm cô, quay lưng lại đặt cô dưới thân, Trình Khanh Khanh lập tức hoảng sợ, "Anh… Anh chưa ngủ?"
Anh nửa chống đỡ ở trên người cô, mỉm cười nhìn cô, nụ cười trên mặt càng đậm, "Vốn là ngủ, chẳng qua bị ai đó sờ tới sờ lui trên mặt làm tỉnh lại."
Trình Khanh Khanh nuốt ngụm nước bọt, xấu hổ không thôi, "Thật. . . thật xin lỗi a, em không phải cố ý."
Anh không đáp, chỉ chống đỡ thân thể nằm ở trên người cô, lẳng lặng nhìn cô, Trình Khanh Khanh cảm thấy cái tư thế này quả thực quá xấu hổ, quá mập mờ, cũng không dám nhìn anh, đưa tay đem anh đẩy ra, "Anh… Anh mau dậy đi."
Anh cố tình không nhúc nhích, thanh âm đè thấp, truyền đến thanh âm ngọt ngào đến mức lỗ tai muốn mang thai, "Em làm anh tỉnh lại không nên đền bù một chút sao?"